Tầm này cũng hơn chín rưỡi sáng rồi, ngoài đồng trời cũng trở nắng, còn khá nóng. Với một kẻ chưa quen với công việc cuốc đất gieo trồng này như Lạc An thật sự quá bức người, Lạc An cũng tính là một nửa tiểu thư đi, dù gì thì gia đình trước khi xuyên vào của cô cũng thuộc loại giàu có nơi thành thị xa hoa. Lạc An khẽ lắc đầu lấy thun buộc lại mái tóc đen dài mượt kia rồi bắt tay vào việc bón phân cho cây dâu tằm mà cô gái Lạc An ở thế giới này trồng trước khi chết.

Cô ấy tỉ mỉ bao nhiêu Lạc An lại phá hoại bấy nhiêu, tuy đã xuyên vào đây được một thời gian rồi nhưng cô thật sự không quen nổi với những công việc chật vật này, Lạc An cứ thế từ từ cẩn thận dùng vốn kiến thức ít ỏi của mình rải từng nắm phân cho những cây dâu tằm ấy. Từng chút từng chút trông thật ra dáng một cô nông dân chân lấm tay bùn.

Chợt một tiếng động mạnh làm Lạc An giật mình sẩy tay làm rớt nguyên một bịch phân xuống chân, cô khó chịu quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh kia thì sững người. Một người đàn ông thân mang tây trang đang dùng tay nắm lấy cánh tay còn lại của anh ta mà hung hăng nhìn cô, miệng lẩm bẩm cái gì thì Lạc An thật sự không nghe rõ. Nhưng tay anh ta thật sự có máu và lúc này anh đã nằm bẹp dí trên đống rau muống mà cô dùng vốn kiến thức nhỏ bé trong não của mình mà trồng được mấy hôm trước. Lạc An tức giận nhìn anh ta mà hậm hực lên tiếng.

" Lần sau phiền ngài đây ngã vào chỗ khác, đừng nhằm vào các con của tôi "

Người đàn ông giống như mất đi ý thức mà lịm đi, à thì chắc không phải việc của cô đâu nhưng mà khoan...đây là vườn rau nhà cô, anh ta lỡ như chết ở đó thì phải làm sao bây giờ?

Suy nghĩ một lát, Lạc An đành làm việc tốt mà lại gần xem anh còn sống hay không. Vốn Lạc An chẳng sợ những cảnh như này vì bởi lẽ ba mẹ cô ở thế giới kia là những cảnh sát chuyên tiếp xúc những vụ án có máu có người chết nằm đống, còn chị của Lạc An lại là một tác giả tiểu thuyết trinh thám. Và cô, Lạc An, một chuyên gia trong làng phim kinh dị nên cái cảnh máu me bê bết này cô lấy làm ngạc nhiên thì có chứ không chút sợ hãi gì.

" Người thì đẹp trai nhưng mà...sao cứ thấy quen mắt như vậy? "

Không nghĩ nhiều Lạc An nắm lấy tay anh rồi đỡ anh đứng dậy, sức lực của cơ thể này thật đáng sợ, cô của trước kia một bao gạo còn bê không nổi nhưng Lạc An của bây giờ còn đem được một người đàn ông sống không thì không chắc này từ đồng về nhà. Trên đường về may mà không bị ai bắt gặp không lại đồn này đoán nọ, Lạc An cũng không sợ tai tiếng nhưng cũng tránh một việc bớt một việc để dễ sống hơn, dù gì cô cũng không hiểu thế giới này.

Về đến nhà, Lạc An đem người đàn ông kia đặt xuống chiếc giường duy nhất trong căn phòng nhỏ hẹp này của cô mà lòng đầy tiếc nuối.

" Rồi hôm nay tôi phải ngủ ở đâu đây chứ? "

Lúc này khi đã nhìn kĩ thì thật sự Lạc An cảm thấy anh ta thật rất quen thuộc, đã gặp ở đâu hay nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải? Hay là do kí ức của nguyên chủ với anh ta có liên quan?

Không suy nghĩ nhiều nữa, Lạc An cậm cụi đem y phục của anh cởi ra bớt rồi xem xét vết thương kia, vốn cô cũng không nghĩ nhiều cho đến khi thấy vết đạn nằm trên tay trái kia, là bị bắn sao?

" Hắn ta sẽ không phải là tội phạm bị truy nã đấy chứ? "

Lạc An bị chính suy nghĩ của mình làm cho bật cười, như thế nào có thể, không phải đâu..

Cứ thế cô bỏ qua suy nghĩ đó rồi sơ cứu vết thương kia, vì mẹ của cô từng là một quân y nên việc Lạc An biết xử lí những vết thương như này thật không khó.

May mắn căn nhà nhỏ này không thiếu gì cả, vết thương được cô xử lí nhanh gọn rồi đem y phục trên người anh tiếp tục cởi ra. Nói là cởi thì cũng chỉ cởi áo, không phải là Lạc An không dám cởi cái quần âu kia của anh mà là do cô thật sự không biết mở cái dây lưng quần kia. Trông nó cũng không có chỗ nào là khó mở cả nhưng đến lúc hì hục mãi Lạc An lại chẳng thể mở ra thì cô liền từ bỏ, đem chiếc áo dính máu kia đi giặt sạch rồi lại lấy khăn đến giúp anh lau người. Lạc An suy nghĩ đơn giản nên cũng không sợ hãi người nọ sẽ làm gì cô cả, mà có sợ thì lúc này cũng đã để anh ta ở trên giường rồi thì còn hối hận cái khỉ gì?

Và cứ thế một người nằm trên giường còn một người thì lúi húi trong bếp nấu ít cháo trắng, lúc này nhớ ra chuyện khi sáng thím Hai kể là bà ấy cũng vác một cậu trai về hôm qua, rồi lại liên tưởng đến người nằm trong kia Lạc An nghĩ.

" Chắc không phải hai người này đấu đá nên mới xảy ra cớ sự này đâu nhỉ? "

Cô bị chính nguyên do này doạ sợ, liệu khi gặp lại họ có lại tiếp tục đánh nhau hay không...

Lạc An bỏ dỡ nồi cháo ở đấy rồi chạy vội sang nhà thím Hai hỏi chuyện cậu trai kia.

" À thằng nhóc ấy vừa mới tỉnh lại, con vào ngó một chút xem có quen biết cậu ta hay không? Chứ nhóc đó chẳng nói gì cả, chỉ cảm ơn rồi ngồi đấy nãy giờ thôi.."

Thím Hai có vẻ cũng bất lực vì không hỏi được gì, nhưng bà vốn là người tốt lại dịu dàng như thế nên chăm sóc người khác cũng muốn tận tình giúp đỡ họ.

Lạc An gật đầu rồi bước vào xem xét người nằm trong kia, cô cũng vội trở về xem người trong nhà mình nên vào gặp liền lân la hỏi chuyện "cậu nhóc" trong miệng thím Hai nhà cô này..

" Cậu có thể hay không nói cho tôi cậu từ đâu đến đây vậy? Có đi cùng ai không? "

Hắn ta liếc nhìn qua Lạc An một chút rồi không nói gì, nhìn đến bộ âu phục bên cạnh giường thì cô nhận ra, có cùng một huy hiệu với người đàn ông trên giường của cô kia nên quyết định nói thẳng.

" Tôi có thấy một người cũng..."

" Ai? Ở đâu? Anh ấy ở đâu? "

Hắn ta chưa nghe hết câu chuyện đã vụt tới siết bả vai cô gặng hỏi, Lạc An thật sự bối rối rồi, cô cũng không định nói đâu nhưng gương mặt này của hắn ta thật sự rất doạ người. Cô đánh liều nói.

" Tr...Trong nhà của tôi "

Vừa dứt lời thì Lạc An đã bị kéo đi rồi, cô đem hắn về nhà mình để xem xét trường hợp của hai đại gia hỏa này.

" Anh ta ngã ở đồng của tôi nên tôi vác về đây luôn, có quen thì đợi anh ta tỉnh lại rồi hai người liền nói chuyện đi "

Nói rồi Lạc An đi ra ngó mẻ cháo trắng kia, cô cũng không muốn phiền hai lão nam nhân kia nói chuyện. Lỡ đâu là kẻ thù thì cô còn chạy trước kẻo rước hoạ vào thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play