18.

Khương Nhu cứ nghĩ mấy ngày này mình sẽ ăn rồi chờ chết ở nhà, nhưng một cuộc họp mặt lớp thời cấp ba đã hoàn toàn phá vỡ cuộc sống heo lười của cô.

Ban đầu cô từ chối. Sau lại nghe Hứa Vãn nói là do Tống Nham tổ chức, hơn nữa còn thông báo rõ là sẽ dẫn người nhà theo.

Tên này giỏi, giỏi lắm.

"Tên nhóc thối Tống Nham kia có ý gì? Vô liêm sỉ!" Khương Nhu làu bàu qua điện thoại với Hứa Vãn.

"Có thể có ý gì chứ, có lẽ... có lẽ chỉ đơn thuần muốn tụ tập bạn học thôi." Giọng Hứa Vãn suy sụp. Tuy rằng sự việc đó đã trôi qua mấy ngày nhưng so với 7-8 năm yêu thầm, miệng vết thương này sao có thể lành lại chỉ trong vài ngày?

"Đừng đi." Khương Nhu hạ giọng khuyên nhủ cô. Nếu Tống Nham thật sự dẫn bạn gái đến, hà tất gì Hứa Vãn tự mình ngược đãi bản thân? "Họp lớp có ích lợi gì? Nếu quan hệ tốt thì không cần phải dựa vào họp lớp để giữ liên lạc."

Hứa Vãn không hé răng.

"Mày thật sự muốn đi sao?" Khương Nhu có phần không chắc.

Hứa Vãn im lặng hồi lâu mới nói, "Anh ta mời tao, tao... muốn đi xem bạn gái anh ta trông như thế nào, hơn tao thế nào, để tao tự mình hết hy vọng.

"

!!!

Khương Nhu chỉ cảm thấy tức giận, lại đau lòng cho cô ngốc này. Làm gì có ai tốt hơn ai, nhìn thì thế nào, chỉ khiến bản thân càng thêm tức giận.

Đồ ngốc.

Nhưng cô vẫn đồng ý đi cùng Hứa Vãn. Dù sao thì cũng không thể để con ngốc này làm chuyện xấu hổ là khóc lóc tại chỗ.

Họp lớp dự kiến diễn ra vào tối thứ sáu.

Chiều thứ sáu, Khương Nhu đụng mặt Lý Tầm.

Lúc ấy cô đang đi giày cao gót, xách theo túi chiến lợi phẩm lớn sau cả chiều mua sắm, dẫm lên con hẻm lát đá xanh nơi phố cổ thì nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi từ phía đối diện đến. Cô nhìn thấy một chàng trai mặc đồ thể thao ở phía xa xa, cô nhìn vài lần, nghĩ thầm dáng cao

thế này, tỉ lệ cơ thể thế này, chắc hẳn mặt mũi không tệ.

Nào ngờ đi đến gần, cô trợn tròn mắt, Lý Tầm?

Trong tay anh cầm quả bóng rổ, nhìn qua như mới vừa đánh bóng xong, tóc hơi ướt, cánh tay lộ ra bên ngoài phủ lớp mồ hôi mỏng. Anh không

quá cường tráng, nhưng nhìn cánh tay có thể thấy được đường nét cơ bắp, thêm lớp mồ hôi, chậc...

Tim Khương Nhu bỗng rung động, lần đầu tiên nhận ra cậu em nhà bên đã lớn.

Không biết cậu có nhìn thấy mình không? Đầu óc Khương Nhu hỗn loạn, cố ý thả chậm bước chân.

Giây tiếp theo, anh lấy khẩu trang đeo lên, quần áo đang vắt ở cổ tay cũng mặc vào, chỉ còn lại đôi mắt đối diện với cô.

Khoảnh khắc đó, Khương Nhu vô cùng khó chịu. Đụng mặt cô thì đeo khẩu trang, mặc quần áo vào là có ý gì? Phòng sói à! Sợ cô thèm muốn sắc đẹp của cậu hay gì? Tên nhóc này!

Khi đến gần hơn, anh hơi nghiêng người, cúi đầu như trốn tránh cô.

Cô càng tức.

Cô bỗng muốn trêu cậu ta, đoán hướng cậu đi, không cho cậu tránh.

"Bác sĩ Lý, trùng hợp quá." Khương Nhu cố ý chắn trước mặt anh.

Lý Tầm cúi đầu, ánh mắt trốn tránh. "Ừ." Anh đáp một tiếng, rõ ràng là không muốn tiếp tục đề tài này với cô.

Ánh mặt trời ngả về Tây chiếu lên người Lý Tầm, bóng anh bao trùm lấy cô.

Sao lại cao vậy nhỉ? Khương Nhu vắt hết óc, rốt cuộc nhớ ra, ngước lên nhìn anh. "Phải rồi, tôi muốn hỏi, lần điều trị

lần 3 của tôi là khi nào? Sao bệnh viện không điện thoại cho tôi biết?"

"..." Lý Tầm cảm thấy cô vô cớ gây sự, "Gọi điện thoại cho cô là thuê bao không liên lạc được."

"Gọi tôi?" Khương Nhu nhíu mày, sao cô không biết. "Chắc tôi trong núi sâu nên tín hiệu không tốt. Bác sĩ Lý, anh lưu wechat tôi có phải là mọi

chuyện giải quyết xong rồi không?"

Lý Tầm muốn bỏ đi, không phải vì lời cô nói mà vì người anh không được thoải mái. Anh thở dài:

"Đến bệnh viện đặt hẹn đi."

!!!

Khương Nhu thực sự không vui, sao anh lại vô tình như vậy, lưu wechat là chuyện rất đơn giản.

"Lý Tầm! Cậu rất ghét tôi à? Tại sao không cho tôi số wechat? Tôi giống người vô cớ quấy rầy người khác sao? Chuyện đơn giản mà cậu cứ

nhất quyết làm cho phức tạp, tuyệt tình đến thế sao?" Cô không nhịn nổi nữa.

Cô đã bao giờ phải chịu sự thờ ơ lạnh nhạt cỡ này. Đàn ông nào mà không nhiệt tình, chủ động với cô. Chỉ có cậu, chỉ có cậu! Giống y như cái chày gỗ, không bao giờ bén lửa nổi.

Lý Tầm nhìn cô chăm chú, thấy cô giận dữ, muốn nói lại thôi. Nhưng sự bất thường của cơ thể làm anh hiểu dây dưa với cô lúc này là không khôn ngoan.

"Tôi không có wechat." Anh thẳng thắn. Anh luôn gọi điện thoại trực tiếp, không có tải app wechat.

Sốc!!!

Khương Nhu cảm thấy cậu nói dối quá lố, thời đại nào mà không có wechat, lừa quỷ à!

"Lý Tầm, thật sự không cần thế này, không muốn cho thì thôi, cần gì nói không có wechat. Tôi thừa nhận, thời cấp 3 tôi đọc nhiều truyện vô tri, bị tiểu thuyết ngu ngốc đầu độc, bị nhiệt huyết làm đầu óc mê muội. Không lẽ cậu nghĩ 7 năm sau tôi vẫn

quấn lấy cậu à? Hơn nữa, ghét tôi cần gì điều trị cho tôi? Còn hai tháng, cậu không sợ tôi lại quấn lấy cậu làm phiền à."

Đến lượt Lý Tầm bất ngờ, anh cau mày, mồ hôi túa ra. Anh sững người một lúc, suy nghĩ rối loạn, không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ nhìn cô thật

sâu, có phần phiền muộn.

Bình tĩnh lại, anh nói: "Là bác sĩ, tôi nên điều trị cho cô."

Khương Nhu nổi điên. Nhìn đi, cậu ta nói gì. Thấy cậu ta trầm tư ủ rượu hồi lâu, tưởng là lương tâm trỗi dậy, nào ngờ lại là một câu vô tình, hẳn là

"nên điều trị". Ý là cậu ta không muốn điều trị cho cô nhưng không còn cách nào khác nên mới phải miễn cưỡng làm vậy.

Khương Nhu nắm chặt tay, trừng anh: "Nếu bác sĩ Lý miễn cưỡng vậy thì nên nói sớm, tôi đổi bác sĩ khác là được rồi."

Lý Tầm nghe cô giận dỗi nói vậy, hơi khó thở, da đầu tê dại, lại không biết giải thích thế nào, hình như cô đã hiểu lầm.

"Vậy tôi chúc bác sĩ Lý tiền trình tự cẩm, tiền đồ vô lượng. Tạm biệt."

Khương Nhu nghiến răng nghiến lợi bước nhanh sang một bên, ngẩng đầu lên bỏ đi. Nhưng vì quá tức giận nên vừa bước một bước cô đã trượt chân, ngã xuống đất.

Tiêu rồi.

Nghĩ mình sắp ngã thành chó ăn cớt, cô suýt biến thành "cái chết xã hội".

(Cái chết xã hội (Social death 社会性死亡, gọi tắt là cái chết xã hội, một từ thông dụng trên Internet ; nó chủ yếu đề cập đến việc tự biến mình thành kẻ ngốc trước mặt công chúng, nhưng cũng thường đề cập đến việc làm điều gì đó rất đáng xấu hổ trong xã hội, không thể ngẩng cao đầu và không thể có những tương tác

xã hội bình thường.)

Theo bản năng, cô vươn tay muốn nắm lấy gì đó, cứ tưởng sẽ nắm phải không khí, nào ngờ... Tóm được một bàn tay ấm áp?

Tay ai?

Cô sửng sốt. Ngẩng lên nhìn thì thấy anh đang cúi nhìn cô, mà cô ngoài túm lấy anh thì còn có thể là ai?

Sau này cô bình tĩnh lại, nhớ lại cảnh này, cô cảm thấy Lý Tầm là một kẻ phản ứng nhanh đến biến thái, sao anh lại có thể giữ được bàn tay một người khi đang đưa lưng về người đó?

Lúc cô đi anh còn quay lưng về cô mà!

Thật bí ẩn. Giống như có mắt mọc sau gáy.

Trọng tâm Khương Nhu chưa vững, một bàn tay

được anh giữ, tay kia theo phản xạ có điều kiện

túm lấy quần áo anh. Không túm thì còn tốt, túm

lấy một góc áo thì, ôi--

Cô giống kẻ lưu manh muốn lột đồ anh ra, lộ một mảng lớn bả vai và ngực...

Cô điều chỉnh lại trọng tâm, người gần như dán lên người anh, sau đó thấy anh lộ một cảnh xuân ~ trắng ghê! Chậc...

"Có thể tự mình đứng vững không?" Một giọng lạnh lùng vang lên trên đầu cô, cắt đứt cảnh xuân đẹp đẽ cô đang thưởng thức.

"Không thể." Cô nói lại một câu.

Lý Tầm nhíu mày, mắt tối sầm, mặc kệ cô lôi kéo, không nhúc nhích, không dám cử động. "Tự mình đứng vững lại."

Anh thở dài.

Nhìn sắc mặt anh đen sì, cô lại bắt đầu nói không lựa lời, khóe miệng giương lên: "Bác sĩ Lý thật kỳ lạ, thư tình là cậu viết trước, bây giờ còn nắm tay tôi, sao lại không thừa nhận? Lại không muốn

chịu trách nhiệm?"

Nghe vậy, anh lập tức rút tay lại, đỡ cô đứng thẳng, kéo quần áo lại, bao bọc mình kín mít. "Tôi là vì..."

Vì cứu cô, cô lại còn như thế Anh bị cô chọc giận, đen mặt. Cô luôn là vậy, không kiêng dè gì mà trêu đùa anh. Lý Tầm giận mặt hồng hồng lên.

Trong lòng Khương Nhu còn giận, thấy mặt Lý Tầm dần đỏ hồng lên, không kiềm chế được lại muốn cười.

Nhưng ánh mắt dừng lại nơi cổ anh, cô nhíu mày, trên làn da trắng trẻo có những đốm đỏ nhỏ. Cô nhớ hình như bả vai và ngực anh cũng có những chấm đỏ nhỏ, ban nãy cô còn nghĩ có phải do

mình hoa mắt không. Hiện giờ... cô không nhịn

được, lại kéo quần áo anh, một mảng lớn chấm

đỏ làm cô kinh ngạc.

"Cậu..."

Lý Tầm thực sự cảm thấy cô quá tùy tiện, cô đối với đàn ông khác cũng đều thế sao? Giữa ban ngày ban mặt cởi quần áo người khác?

"Người cậu sao vậy?" Ngón tay Khương Nhu chỉ vào những chấm đỏ trên cổ - vai anh, thấy hơi lo.

"Không sao." Lý Tầm kéo quần áo lại, không muốn để cô nhìn thấy.

"Không có gì mà đỏ lên vậy? Cậu bị bệnh à?" Khương Nhu ép hỏi.

"Bị dị ứng một chút." Lý Tầm khom lưng nhặt túi giấy bị cô ném rơi rụng trên đất lên, nhét vào tay cô, kéo quần áo không định nói chuyện với cô

nữa. Thân thể anh khó chịu nên gần như quên mất những chuyện đó.

"Dị ứng? Dị ứng cái gì?" Khương Nhu không buông tha, cứ tự nhiên nhận lấy túi giấy, sau đó đi theo gặng hỏi.

Anh đột ngột dừng bước, cúi đầu nhìn cô một lúc, lại thở dài một hơi, muốn nói lại thôi. "Cô không cần biết."

"Không phải, cái cậu này, không phải là vì tôi quan tâm cậu sao? Cậu thật là... dị ứng có chết không?" Cô nói không lựa lời, nói xong cảm thấy

xui xẻo nên lập tức im miệng.

"Không." Lý Tầm nhìn cô, ôm bóng, quay người rời đi.

Đi một đoạn, anh mới thầm nói trong lòng: "Nếu dị ứng lông chó mà chết thì tôi đã chết trăm ngàn lần từ lâu rồi."

Khương Nhu nhìn anh đi xa, rầu rĩ chán nản, đành cầm đồ về nhà. Nhưng đi mãi đi mãi, đầu óc vẫn là độ ấm lòng bàn tay anh.

Má nó, choáng váng à? Cô đập vào đầu mình.

Đừng nghĩ nữa. Một người tránh mình không kịp có gì mà lo lắng? Huống hồ cậu ta còn là bác sĩ.

19.

Lý Tầm về nhà cũ, ngồi trong sân bôi thuốc. Dì Lưu đang dọn dẹp bên cạnh, nhìn Lý Tầm người đầy vết đỏ, bất lực thở dài. "Thiếu gia, cậu

thường xuyên dị ứng có ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe không? Hay là sau này cậu ít đến đây hơn, cố gắng đừng tiếp xúc với Tiểu Khương." Dì Lưu lo lắng nhìn anh.

Bàn tay nắm bông gạc của Lý Tầm khựng lại, trầm tư một lát rồi lại cắm cúi bôi thuốc.

"Không sao, hôm đó vô tình ôm nó, không ôm thì vẫn ổn." Anh liếc thoáng qua Tiểu Khương đang nằm giang tay chân ngủ say dưới ánh mặt trời, giọng dịu dàng lại bất đắc dĩ.

"Ai chà, thằng bé này." Dì Lưu cau mày, "Không hiểu nổi. Cậu dị ứng với chó mà lại thích nuôi chó như vậy? Trước kia lão gia cũng không ngăn cậu.

"

"..."

Nhắc đến lão gia, hai người đều im lặng, không khí có phần nặng nề.

Lý Tầm chăm chú bôi thuốc nhưng lại nghĩ đến người khác. Người đó nắm tay anh, còn thiếu điều lột sạch anh. Sao cô lại xấu tính như vậy

chứ? Suốt ngày như con mèo vươn móng vuốt ra.

Nghĩ đến nắm tay...

Lòng bàn tay anh còn hơi đổ mồ hôi. Bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại. Bàn tay giương nanh múa vuốt sao lại hiền ngoan như thế? Tay con gái đều thế sao? Nhưng mà giống như mỗi lần nhìn thấy anh là cô tức giận. Cô giận dữ như vậy, tại sao cứ đến trêu chọc mình?

Nghĩ đến đó, ngực anh nghẹn lại.

"Thiếu gia, hôm qua tôi quét dọn phòng cậu, Tiểu Khương phá phách làm đổ hết phong bì trong hộp thư phòng cậu ra. Tôi dọn vào thùng giấy, để trong phòng sách, tôi thấy đều là thư trống, một số ố vàng, còn cần không?"

"Đừng động đến!" Lý Tầm ngắt lời dì Lưu.

Dì Lưu bị giọng kích động của anh làm giật mình sửng sốt, ngây ra.

"Không có động đến, đều để ở thư phòng cậu." Bà không hiểu sao thiếu gia lại căng thẳng vì những lá thư đó. Tất cả đều trống không, lại cũ

mèm.

"Dạ." Lý Tầm bình tĩnh lại, cố gắng bình ổn lại nội tâm bất an, anh nói thêm, "Dì Lưu, sau này thư phòng cháu tự quét dọn ạ."

Dì Lưu càng rối rắm hơn, cứ tưởng mình làm sai chỗ nào chọc cậu không vui, sắc mặt hơi kém. "Tôi không có động đến đồ trong thư phòng cậu." Bà lúng túng giải thích.

"Cháu biết." Lý Tầm ngước lên nhìn dì Lưu, lòng áy náy. Lẽ ra anh không nên phản ứng mạnh như vậy. Dù gì thì khi ông nội còn sống, dì Lưu đã làm quản gia ở nhà họ.

Bà không chỉ là quản gia mà cũng xem như người thân. Mỗi tuần từ thứ hai đến thứ sáu bà ở đây cho chó ăn, quét tước vệ sinh.

Cuối tuần, Lý Tầm tự mình đến chăm chó, hai người rất ít khi chạm mặt. Anh không phải là

người nói nhiều. Lý Tầm cảm thấy mình nên nói gì đó để dì Lưu không suy nghĩ nhiều nhưng anh không biết biểu đạt thế nào, phương diện này anh quả thực khiếm khuyết.

"Hôm nay dọn dẹp cũng tương đối rồi, đồ ăn Tiểu

Khương tôi cho vào tủ lạnh, cơm chiều của thiếu gia tôi cũng để trong tủ lạnh. Tôi có việc về trước." Tâm trạng dì Lưu hiển nhiên không tốt.

Lý Tầm muốn giữ lại, nhưng lời đến bên miệng lại chỉ còn một chữ "được".

Nhìn dì Lưu cởi tạp dề, mở cửa ngôi nhà cũ rồi lại nhẹ nhàng khép lại, cuối cùng chỉ còn anh và Tiểu Khương đang ngủ say, lòng anh cô đơn.

Ngôi nhà cũ thật sự rất rộng lớn, anh ngồi ngẩn ngơ trong sân, trông chừng Tiểu Khương, bóng đêm dần buông xuống.

Cuối cùng dưới ánh trăng chỉ còn bóng anh kéo thật dài cùng bóng Tiểu Khương bầu bạn.

"Ồ... khá đẹp." Khương Nhu nhìn đôi tình nhân Tống Nham tình tứ trước mặt bạn học, tâm trạng không vui. Cô giơ tay kéo tay Hứa Vãn dưới gầm

bàn.

"Còn muốn ăn không? Không ăn thì chúng ta đi."nKhương Nhu mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi hỏi nhỏ bên tai Hứa Vãn.

"Ăn." Hứa Vãn vùi đầu ăn, mặt giữ treo nụ cười "nhẹ nhàng".

"Ăn?" Khương Nhu bại trận.

Cô không ngờ Hứa Vãn dịu dàng lại quật cường đến vậy, đối mặt với cảnh tượng kia lại sừng sững như chiến sĩ.

Đáng giận là bạn gái Tống Nham tìm được thật sự rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đáng yêu.nKhương Nhu cô, một người tàn nhẫn độc ác đối diện với gương mặt thanh thuần ngây thơ như vậy không xuống tay được.

Mới gặp nhau, Khương Nhu đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ cay độc, nào ngờ cô gái đó đi tới, nũng nịu gọi chị, còn nói thường nghe Tống Nham nhắc

đến cô, nói cô tốt tính?

Đối xử thân thiện? Vừa gặp mặt đã có cảm giác thân thiết? Cái quỷ gì chứ? Một viên đạn bọc đường, cô nuốt những lời độc địa xuống, cuối

cùng còn ngồi cùng bàn. Trời ơi!

Hứa Vãn dù có kêu cũng không đi, ăn một bữa hoàn toàn là tra tấn.

"Chị ơi, Tống Nham nói hồi cấp 3 có người theo đuổi anh ấy, chị có biết là ai không?"

Khương Nhu đang nghịch di động, nghe Chu Liễu Nhi kia nói câu đó làm cô dựng tóc gáy.

Nói rồi, cả bàn đều ồn ào nói với Tống Nham.

"Anh của em trước kia được nhiều người yêu mến."

"Đúng đó, số đào hoa làm người ta hâm mộ."

"Còn có người viết thư tình cho cậu ấy..."

"..."

Mọi người anh một câu tôi một câu, không khí vô cùng náo nhiệt.

Khương Nhu liếc Hứa Vãn bên cạnh, tuy cô ấy có thể kiên trì nhưng khóe miệng đã giật giật.

Đám người này thật là. Cô lại đưa tay định nắm tay Hứa Vãn thì Hứa Vãn đã siết chặt tay cô. Hứa Vãn đang căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Khương Nhu lo lắng nhìn cô, giận muốn điên.

"Tống Nham, anh được yêu thích nhiều thế à, em lại may mắn có được anh." Chu Liễu Nhi mềm mại tựa vào ngực Tống Nham.

Chết tiệt!

Khương Nhu thật muốn chọc mù mắt mình nhưng lại không thể nói gì, chỉ có thể thầm nắm tay Hứa Vãn dưới gầm bàn an ủi.

"Đâu có khoa trương như các cậu nói, đừng nghe họ nói bừa." Tống Nham xấu hổ.

Hắn ta nói lời này rất bình thường nhưng sao ánh mắt lại cứ nhìn về phía này?

Chu Liễu Nhi hỏi hắn: "Có ai viết thư tình cho anh? Anh, nói em nghe được không."

Tiêu rồi.

Nghe cô ta nói xong, Khương Nhu cảm giác bất an.

Giây tiếp theo, cả bàn người, bao gồm cả Tống Nham đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

"Không phải chứ, sao mấy người nhìn tôi?"Khương Nhu bị ánh mắt họ làm da đầu tê dại.

"Khương Nhu, cậu đừng chối. Năm đó cậu đưa thư tình cho Tống Nham chúng tôi đều thấy." Một bạn học nam cười xấu xa.

Nói xong, mấy người đàn ông lại ồn ào, không khí lại cao trào.

!!

Khương Nhu biết họ đang nói gì, chính là lần Khương Nhu đưa thư tình giúp Hứa Vãn. Cô

muốn phủ nhận nhưng đột nhiên nghĩ đến Hứa Vãn, cô buông bỏ.

Hiểu lầm là cô viết cũng tốt, tốt hơn so với việc Hứa Vãn nhận thêm một đòn đả kích, nếu quả thật vậy là rắc muối lên miệng vết thương của

Hứa Vãn.

Khương Nhu cười, trừng mắt nhìn mấy người nam sinh, ngữ điệu uể oải lười nhác, "Xem mấy học sinh dốt các cậu, trí nhớ này sao có thể thi được Thanh Hoa Bắc Đại?" Khương Nhu tặc lưỡi, cầm ly bia trước mặt ngửa đầu uống cạn.

Cô nói tiếp, "Năm đó không phải vì thiếu niên vô tri không hiểu chuyện sao. Em gái đừng để trong lòng. Tôi thấy cô với lớp trưởng Tống Nham chúng tôi rất xứng đôi, trai tài gái sắc, trời đất tác thành. Ly này tôi kính hai người trăm năm hảo hợp."

Rót cho mình một ly bia đầy, cô lại ngửa cổ uốngnmột ly.

"Khương Nhu." Tống Nham hơi cau mày, lo lắng nhìn cô. Anh ta biết vì sao Khương Nhu muốn ôm nhận chuyện này, anh ta chỉ không đành lòng

nhìn cô uống như vậy.

Mấy bạn học nam khác thấy cô uống vậy cũng cảm giác đùa quá lố, nhìn nhau.

"Chà, lớp trưởng." Khương Nhu uống xong ly thứ hai, cười.

Cô nhìn hắn ta, lòng nghẹn lại những chuyện khó chịu, vì vậy lại nói: "Ly này tôi kính cậu, kính riêng mình cậu. Mọi người xem, lớp trưởng chúng ta, niên thiếu có danh, thanh niên tài năng tuấn tú, tình yêu sự nghiệp thu hoạch 2 bên. Bởi tôi nói chứ học sinh xuất sắc chính là xuất sắc, xét thông minh tài trí, xét thủ đoạn thương nghiệp, xét nhân

tế kết giao, bắt cá nhiều tay, tay nào cũng bắt được điểm yếu của người khác. Đám dốt nát như chúng ta chỉ có bại, thất bại thảm hại thôi." Nói

xong cô ngửa đầu uống cạn ly thứ ba.

"Chị, thì ra chị thích Tống Nham nhiều vậy." Chu Liễu Nhi thấy cô uống rượu xong vẫn giữ vẻ mặt thuần khiết ngây thơ, ai nhìn mà nói cô ta là người mưu mô đâu.

"Uầy, em gái, cô không hiểu rồi. Thư tình không phải là chuyện thích mới viết, năm đó tôi muốn luyện chữ thôi." Nghĩ đến vài việc, Khương Nhu cảm thấy khó chịu.

"Năm đó tôi cũng nhận được thư tình nhưng người viết thư tình kia cũng không thích tôi. Việc này tôi không lừa cô, cả trường đều biết, không tin cô cứ hỏi họ." Khương Nhu tự giễu.

Không khí lập tức im lặng.

"Khương Nhu." Hứa Vãn kéo ống tay áo cô, đừng lấy mình ra tự giễu.

Trò đùa này chỉ là đùa vui với người khác nhưng với đương sự thì là vết thương chí mạng. Nếu Khương Nhu vì cô mà nhắc đến việc này, sao cô cảm thấy vui nổi?

"Chúng ta chơi thật - thách đi." Người im lặng từ khi vào bàn đến giờ, Hứa Vãn, đột nhiên đề nghị.

Mọi người đều ngây ra, sau đó lại sôi nổi phụ họa.

"Hay đấy hay đấy."

"Ở đây có chai bia, dùng chai bia quay đi."

"Đúng vậy, mọi người đã lâu không gặp, tới bày tỏ tiếng lòng nào."

"Ha ha ha ha ha."

Không khí cuối cùng bị phá vỡ, sôi động trở lại.

"Tôi trước." Hứa Vãn đứng lên, chủ động xoay chai bia.

Chai thủy tinh trong suốt quay nhanh trên bàn, hơn chục cặp mắt cảnh giác nhìn chằm chằm chai thủy tinh kia, chỉ sợ miệng chai chỉ về phía mình.

Khương Nhu cũng ngồi xuống, ba ly bia xuống bụng, không say thật, chỉ hơi nóng người lên. Cô nhìn Hứa Vãn chăm chăm, tự hỏi cô ấy muốn làm gì. Nhưng giờ phút này, Khương Nhu quyết định Hứa Vãn làm gì cô cũng theo cùng, cùng cô ấy điên, cùng cô ấy làm ầm ĩ lên cũng không có gì mất mặt. Thanh xuân mà, phải điên một lần mới hoàn toàn đặt dấu chấm hết.

Chai bia dần quay chậm lại, cuối cùng chỉ vào Chu Liễu Nhi, bạn gái Tống Nham.

"Ôi, làm sao đây?" Chu Liễu Nhi hoảng hốt nhào vào lòng Tống Nham, mặt lộ vẻ đáng thương.

Khương Nhu vội liếc sang Hứa Vãn, thấy cô vẫn bình thường mới thu hồi tầm mắt.

"Em chọn đi, nói thật hay thách thức." Tống Nham đẩy cô ta khỏi vòng tay không chút cảm xúc.

Cô ta bối rối nhìn một vòng, sau đó yểu điệu nói: "Vậy em chọn thách thức."

"Mọi người nói đi, phải làm gì?" Tống Nham hỏi mọi người, trong giọng điệu lại hàm ý mọi người đừng quá đáng.

"..."

Mọi người trong bàn chưa ai lên tiếng.

Khương Nhu cảm thấy nhàm chán, chọn thách thức, tính làm anh hùng hay gì. Chu Liễu Nhi là con gái, lần đầu đến họp lớp của họ, lại lấy thân phận người nhà lần đầu gặp mặt, mọi người sao có thể đưa ra những yêu cầu quá đáng?

"Mọi người cứ nói đi, chắc chắn em sẽ làm được." Cô ta nói vẻ quyết tâm. Khẳng định mọi người không ai làm cô ta khó xử.

Khương Nhu cảm thấy khá đáng ghét, tuy là cô ta nhìn qua như ngây thơ, cô nghĩ thế thì không thể hiểu nổi nhưng cô rất khó chịu.

Mọi người vẫn thoái thác, không lên tiếng.

Thấy lần đầu của trò thật- thách mở màn thất bại, Khương Nhu bỗng lên tiếng.

"Thế này đi, cô kính người chủ trì chúng tôi 3 ly bia nhân lần đầu gặp mặt. Cô gọi chúng tôi là chị, kính vài ly rượu không đến mức quá đáng chứ." Khương Nhu chỉ chỉ Hứa Vãn.

Cô nghĩ thầm, nói thế nào đi nữa thì đây là may áo cưới cho người khác, uống vài ly bia xem như vớt lại một ít.

"Cái này không quá đáng, bia không nhiều độ." Mọi người đều cảm thấy có thể thực hiện.

Tống Nham nhìn chằm chằm Khương Nhu, mắt

tối sầm.

"Cô ấy là con gái, không thể uống rượu, tôi uống thay cô ấy."

"Đừng." Khương Nhu cắt lời anh ta, lại diễn trò thâm tình gì?

"Lớp trưởng, cậu dẫn Hứa Vãn ra ngoài xã giao sao không xem Hứa Vãn là con gái nhỉ? Cô ấy còn chắn rượu thay cậu, quên rồi à? Không phải chứ, bạn gái mình thì thương tiếc, cậu đây là chơi không nổi sao."

Lời vừa nói ra, lượng tin tức lớn khiến mọi người kinh ngạc nhìn nhau. Thấy Tống Nham mặt lại tối sầm xuống, Khương Nhu hài lòng rót bia cho bạn gái hắn ta.

"Nào em gái, mau kính chị của cô đi." Khương Nhu cười chỉ Hứa Vãn.

Hứa Vãn im lặng không hé răng, cam chịu.

Vẻ mặt Chu Liễu Nhi cứng đờ, nhưng mấy giây sau đã khôi phục lại tươi cười, "Được chứ, nhưng hay là chị cũng uống với em ba ly nha, nếu không em muốn một mình không hay."

"Được." Hứa Vãn đột ngột lên tiếng, khom lưng lấy chai bia, chuẩn bị rót cho mình.

Khương Nhu lo cô uống bia vào không khống chế được cảm xúc sẽ làm chuyện mất mặt, giật lấy chai bia, rót đầy vào ly mình.

"Khương Nhu." Hứa Vãn nhìn cô, vươn tay muốn ngăn cô đừng bốc đồng.

"Không sao." Khương Nhu nói nhẹ, vỗ nhẹ lên bàn tay đang giơ ra ngăn của cô ấy. Sau đó lại bưng ly lên, hướng tới cô gái kia, "Em gái, chị của cô hôm nay hơi không tiện, tôi thì khác, cô muốn uống nhiều ít tôi đều theo. Cô mau kính rượu đi, miệng tôi khô lắm rồi."

Cả bàn người cảm thấy không khí rõ là náo nhiệt nhưng lại có sự quái dị khó tả, nhưng cụ thể là quái dị ở đâu thì không ai nói rõ được, cứ thế cổ vũ hai cô gái cô một ly tôi một ly, uống ba lần.

"Được. Lượt tiếp theo." Khương Nhu thả ly bia, không thèm để ý đến cô ta nữa.

Theo quy luật, lần này đến cô gái kia quay chai bia. Cô ta đứng lên, xoay cực nhẹ. Bình lập tức ngừng trước mặt Hứa Vãn.

Khương Nhu nổi giận trong nháy mắt, lại không tiện nổi cơn lên.

Hứa Vãn dường như sẵn sàng chịu chết, dáng vẻ anh dũng hy sinh.

Khương Nhu không chơi di động nữa, lòng phiền.

"Chị chọn cái gì?" Chu Liễu Nhi uống hết ba ly bia, mặt hơi đỏ lên, đôi mắt to ngây thơ nhìn Hứa Vãn.

"Nói thật. Hỏi đi."

Khương Nhu thấy Hứa Vãn không hề do dự, trong lòng có linh cảm bất an. Quả nhiên...

"Vậy chị nói về bí mật yêu thầm thời học sinh đi."

Chu Liễu Nhi ra vẻ thoải mái, "tùy tiện" hỏi một chuyện.

Khương Nhu nghĩ, nào phải tùy tiện hỏi, quả là có chuẩn bị mà đến. Cô phát hiện mình đã khinh địch, xem nhẹ cô gái nhìn vẻ nhu nhược yếu đuối trước mặt, câu nào cũng trúng đích, một châm thấy máu.

Khương Nhu ngẩng lên nhìn Hứa Vãn, thấy môi cô mấp máy, Khương Nhu đau lòng kéo cô, lắc đầu ý bảo cô nói linh tinh qua quýt gì đấy, hoặc dứt khoát không nói. Nào ngờ giây tiếp theo...

"Lá thư tình gửi Tống Nham kia là do tôi viết." Hứa Vãn nắm chặt tay, lấy hết can đảm quay lại nhìn chằm chằm Tống Nham, "Tôi rụt rè, tôi hèn nhát, là tôi nhờ Khương Nhu giúp đưa cho anh, không phải anh cũng biết sao?Tôi có ký tên."

!!!

Cả bàn phấn khích lên, cú quay xe đột ngột này khiến mọi người trở tay không kịp.

Chu Liễu Nhi lại có vẻ rất bình tĩnh. Cô ta đã nghe được một số tin đồn về Hứa Vãn và Tống Nham. Thậm chí lần trước khi Tống Nham đi công tác cãi nhau với cô, cô đã phát hiện một số điều khác thường. Sau khi nghe ngóng thì đi công tác chung với anh là Hứa Vãn. Tuy rằng lần cãi vã đó kết thúc bằng việc cô chủ động đi đến chỗ anh công tác, chủ động tìm anh, hai người lại làm hòa. Nhưng cô vẫn không yên lòng. Vì bất an nên lần này họp mặt bạn học cũ mới muốn gặp cô gái tên Hứa Vãn kia.

Chu Liễu Nhi trong chớp mắt lại diễn trò, nhíu mày nhào vào lòng Tống Nham, "Tống Nham, là thế sao?"

Tống Nham bắt đầu có phần đứng ngồi không yên, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Hứa Vãn. Qua nửa ngày, anh ta mới ừ một tiếng.

Hứa Vãn nghe tiếng anh ta ừ thì bật cười. Nhìn đi, anh ta biết tất cả mọi thứ. Rõ ràng anh ta biết lá thư tình kia là mình viết, nhưng không trả lời. Không trả lời còn tiếp tục làm bạn với mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Biết rõ mình thích anh ta, anh ta còn làm những việc mập mờ khiến mình hiểu lầm. Rõ ràng là có bạn gái, sau khi uống say còn nói cô đơn, muốn có người bầu bạn.

Cô chậm rãi ngồi xuống, nghĩ ngợi, cười. Cười rồi lại khóc.

Khương Nhu không nhìn nổi nữa, cởi áo khoác ra phủ lên đầu Hứa Vãn.

Cô đứng lên, giơ một chai bia, cô thật sự muốn đập Tống Nham.

Đời mà, ai không từng thích một kẻ đểu cáng? Khóc cũng không có gì đáng xấu hổ. Nhưng lừa người, làm những trò mập mờ, sử dụng lốp dự phòng thì vô liêm sỉ. Chị em mình khóc đến nông nỗi này, giờ phút này Khương Nhu chỉ muốn đánh chết tên khốn nạn kia, cho dù không thể làm gì thì cũng không thể để cho hắn yên ổn dễ chịu.

Cô giơ chai bia lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng đặt lên bàn nói, "Cô ấy không khỏe nên tôi xoay thay.

"

Khương Nhu không đợi mọi người đồng ý đã xoay chai. Miệng chai không chỉ về phía người cô mong muốn, cô trắng trợn xoay miệng chai lại chỉ thẳng về phía Tống Nham. Mọi người đều kinh ngạc trước hành động của cô, trợn to mắt.

Cô nói: "Đến lượt anh, Tống Nham. Nếu anh chọn thách thức thì lập tức đem số tiền mua hai vé vào cửa buổi diễn ca nhạc mà Hứa Vãn đã mua cho anh và bạn gái gửi vào quỹ Shuidichou* (Quỹ hỗ trợ bệnh nhân). Nếu anh chọn thành thật..." Cô dừng lại, "Vậy anh có thể truyền thụ 5000 từ tâm đắc trải nghiệm về việc có bạn gái còn chiếm lốp xe dự phòng với mọi người." Ngữ khí Khương Nhu kiên định, không nhượng bộ.

Cả bàn chưa ai từng thấy cô kiêu ngạo, tùy hứng, độc đoán, không hề khoan nhượng như vậy. Tất cả đều sợ hãi. Tất nhiên cũng kinh ngạc với những khúc mắc ngoắc ngoéo trong đó, phải lau mắt mà nhìn Tống Nham.

Không khí lại bắt đầu im lặng chết người.

Tống Nham cúi đầu, đối mặt với ánh mắt chất vấn, hồi lâu không ngẩng lên.

"Chị à, gì mà kêu là chiếm lốp dự phòng? Tự mình đa tình cũng xem là người khác chiếm sao?" Chu Liễu Nhi hỏi Khương Nhu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hứa Vãn.

Khương Nhu bùng nổ.

Cô rót đầy một ly bia cho mình, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thấp giọng hỏi: "Tống Nham, có thật vậy không? Anh có phải đàn ông không? Chính anh nói người khác tự mình đa tình hay là con mẹ nó do anh rải tình khắp nơi?" Cô giận đến mức muốn chửi thề. Nếu không phải còn Hứa Vãn ở đây, cô không muốn làm Hứa Vãn quá mức khó xử thì bây giờ cô có thể lập tức xông tới đánh Tống Nham.

"Thật sự xin lỗi." Tống Nham im lặng cuối cùng cũng thở dài một hơi, cúi đầu nhận lỗi.

"Không sao..." Hứa Vãn không biết đã lấy áo xuống lúc nào, mặt vẫn còn nước mắt nhìn mọi người, miễn cưỡng nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc, "Khương Nhu, chúng ta đi thôi. Mọi người từ từ ăn." Cô đứng lên kéo Khương Nhu.

Khương Nhu vẫn nghiến răng không đi.

"Ai cần anh xin lỗi?" Khương Nhu vặn hỏi Tống Nham. "Anh không có tư cách nói xin lỗi. Tôi nói cho anh biết, trước không có, sau lại càng không có."

Nói xong, cô cầm ly bia, đổ thẳng từ đầu Tống Nham trút xuống, lạnh lùng, "Tiền vé vào cửa buổi diễn hai người cứ tự mình giữ lại đi, coi như tiền mừng cưới Hứa Vãn cho, hai người nhớ, nhất định phải đầu bạc răng long!"

Nói xong, Khương Nhu xách túi, kéo Hứa Vãn quay người đi.

Dọc đường đi, Hứa Vãn khóc suốt. Khương Nhu bị cô làm cho phiền lòng, cuối cùng hai người mua bia, ngồi bên đường, vừa uống vừa nói

chuyện.

"Khóc đi, vì thanh xuân cho chó ăn kia mà khóc lần cuối cùng."

Đêm nay, hai người không biết uống bao nhiêu bia. Khi Khương Nhu về nhà đã choáng váng lơ mơ.

Sau đó Hứa Vãn rõ ràng đã đưa cô đến cửa nhà, khi cô đi rồi Khương Nhu lại lê thân mình loạng choạng, xiêu vẹo đi về hướng nhà Lý Tầm.

20.

Đau ~ Đau quá ~ Cô không giãy giụa nữa, nằm rũ ra.

Không bao giờ uống say nữa.

Nếu không có tiếng điện thoại phiền phức thì có lẽ cô ngủ đến khi đất trời u ám.

Khương Nhu nổi điên thò một tay trong chăn ra, mò mẫm dọc theo mép giường. Cho đến khi chạm vào vật gì đó hình dạng như điện thoại thì kéo nó vào chăn, hí nửa mắt đọc tin.

"Sốc!"

"Sốc + 1."

"Sốc + 100856"

...

Cái quái gì vậy?

Khương Nhu nhìn kỹ lại, đây là nhóm bạn mới họp mặt tối qua mà? Mấy người này sáng sớm tinh mơ bị gì vậy, sốc?

Điện thoại rung tới nỗi phá tan giấc mơ của cô.

Cô xoa xoa cái đầu đau buốt nặng trịch, định tắt đi nhưng trí tò mò thôi thúc cô kéo lên đoạn trên tin nhắn. Kết quả là kéo đau tay cũng không thấy được mọi người kinh hoàng sốc siếc vì chuyện gì, mọi người cứ phấn khích, ồn ào, tin tức cuồn cuộn tuôn ra.

Cô chọn xem, đại khái là hôm qua sau khi cô và Hứa Vãn đi rồi, đám bạn học còn tiếp tục chơi trò thật - thách. Có lẽ có bí mật chấn động nào đó bị tiết lộ, có người nói bí mật đó vào nhóm, thế nên một số người tối qua bỏ lỡ tin tức, sáng nay nhìn thấy trong nhóm thì bắt đầu nhắn loạn lên.

"Anh bạn đeo kính đó không tin nổi. Bình thường nhu nhược như gà, thế mà dám viết thư tình."

"Đúng đó, ngày thường không dám nói một câu, ông đây cho rằng cậu ta bị câm."

"Không ngờ đấy, người nhát như chuột mà dám viết thư tình cho người đẹp lớp mình."

"Trước kia thấy cậu ta nói với bạn học nữ, mặt đỏ như muốn ngất đi, người vậy mà dám lén lút viết thư tình cho người mà chúng ta không dám theo đuổi."

"Cậu ta viết thì thôi, còn đi mua bảng chữ mẫu của người khác để viết theo, đúng là biến thái."

"Thì đó, làm hại người đẹp Khương chúng ta lì lợm la liếm Lý Tầm một năm. Đã nói rồi mà, Lý Tầm sao có thể viết thư tình cho Khương Nhu."

"Ông già ở tiệm đó cũng đúng hay, tìm đúng cách, biết chữ Lý Tầm được nhiều người thích nên làm thành bảng mẫu bán ra ngoài... Năm đó không biết bao nhiêu cô gái ngốc nghếch nhận được thư tình theo kiểu chữ của Lý Tầm nữa."

!!!

Đọc đến đây...

Một tia sét đánh xuống đỉnh đầu Khương Nhu. Cô cảm giác như tim ngừng đập, không thể thở nỗi.

Chuyện cũ như thước phim tua nhanh trong đầu cô.

Thư tình không phải Lý Tầm viết?

Là cậu bạn đeo kính trong lớp mua bảng chữ mẫu của Lý Tầm viết?

Cô cảm giác linh hồn mình bị tin tức chấn động này thổi bay mất.

Cô nằm im trên giường khoảng 5 phút, hai mắt thất thần nhìn trần nhà, người như bay bay, đầu óc cực kỳ hỗn loạn.

Thế nên, cô vẫn luôn cho rằng Lý Tầm viết thư tình cho mình, cậu ấy thích mình nhưng không thừa nhận, hóa ra lại là một sai lầm nghiêm trọng.

Trời ơi!

Một năm đó, cô vì lá thư tình kia, ngày nào cũng chặn cậu, trêu chọc cậu, chỉ thiếu nước đánh đập buộc cậu nhận tôi. Giờ ngẫm lại, quả thực không chỗ dung thân.

Thảo nào cậu ấy cảm thấy cô bị điên. Thảo nào cậu ấy ghét cô như vậy. Thảo nào cậu ấy không bao giờ đáp lại.

Nếu cô đối mặt với một kẻ vô cớ gây rối, điên điên khùng khùng cũng tránh đi không kịp như thế, không thể nào thích nổi.

A a a a a a a cô chết mất.

5 phút sau, cô càng kinh hoàng hơn.

!!!!!!

Sao cô không nhận ra trần nhà này?!

Khương Nhu cau mày, cúi đầu nhìn tấm chăn trên người mình.

Chết tiệt! Chăn này cô cũng không nhận ra.

Cô cố gắng nhớ lại, rốt cuộc sao lại thế này?

Mãi đến khi nhìn thấy một khung ảnh gia đình trên tủ đầu giường. Cô mất hồn.

Lý Tầm!

Đây là phòng Lý Tầm!

Cô thốc chăn lên, kết quả...

"Cốc cốc" hai tiếng gõ cửa vang lên làm cô giật mình vừa lăn vừa bò rớt xuống giường.

"Chưa dậy sao?" bên ngoài vang lên tiếng một người đàn ông trong trẻo lạnh nhạt.

Giọng này, không phải Lý Tầm thì còn là ai!

Khóc T_T

Phản ứng đầu tiên của Khương Nhu là cúi đầu sờ

soạng thân thể mình, quần áo còn nguyên vẹn, cảnh làm loạn sau khi say trong truyện kia... không hề phát sinh?

Cô vỗ vỗ ngực, không biết nên vui hay nên thấy mất mát.

Cũng may là chưa làm xằng làm bậy đánh gục Lý Tầm!

Nếu vậy thì cô tội lỗi đầy mình.

Mất mát là... Một người đẹp như cô, say tới vậy mà người đàn ông mặt lạnh đó vẫn không loạn?

Cậu ta đúng là bình tĩnh đến biến thái!

Khương Nhu bịt miệng mình lại không cho phát thành tiếng.

Cô vẫn chưa hiểu tại sao mình lại đột ngột xuất hiện ở nhà Lý Tầm vào sáng sớm tinh mơ, nhưng không cần nghĩ cũng biết, nhất định mình đã làm chuyện ngu xuẩn.

Cô mới đọc mấy tin nhắn kia, nếu cậu tiến vào, cô phải đối mặt thế nào?

Hiện giờ cô không còn lập trường gì nữa, cảm thấy xấu hổ không dám gặp cậu. Cho nên giả vờ ngủ là tốt nhất.

"..."

Ngoài phòng vọng vào tiếng thở dài, theo sau đó là tiếng bước chân thật nhẹ rời đi.

Cậu ấy đi rồi.

Cô thở ra.

Kết quả chưa thở phào nhẹ nhõm được nửa phút thì một đám lông bù xù đã chen vào khe cửa, chạy về phía cô.

"Tiểu Khương..." ngoài cửa truyền đến tiếng trách mắng nhỏ. Ngại với cô ở bên trong nên người bên ngoài dừng chân ở cửa, không bước vào phòng.

Khương Nhu nhìn chú chó corgi đen tuyền trước mặt, hình như quen quen?

Tiểu Khương cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

Một người một chó im lặng nhìn nhau.

"Tiểu Khương, ra ngoài!"

Giọng Lý Tầm bên ngoài phòng đã giận nhưng dường như anh sợ quấy nhiễu người trong phòng nên hết sức đè nén, vì vậy hơi trầm khàn.

"Tiểu Khương?" Khóe miệng Khương Nhu nhếch lên khinh thường.

Cô đứng dậy, liếc nhìn ra ngoài, rồi nhìn chú chó

ngốc nghếch trước mặt.

Trợn trắng mắt ~ cô sắp hộc máu.

Tiểu Khương phát ra tiếng ư ử, đầu càng nghiêng hơn. Hiển nhiên nó không ngờ có người phụ nữ lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng chủ nhân. Mắt nó hiện vẻ nghi ngờ.

Khương Nhu tức quá hóa cười. Không biết tức vì chó hay là vì chính bản thân mình.

Lần trước đụng mặt chú chó này ở sân thể dục, cô đã ngạc nhiên ai lại đặt tên Tiểu Khương cho chó, có phải có thù oán với cô không?

Sau đó cô lại cảm thấy mình vô vị, trùng hợp với một chú chó mà thôi. Không thể nào ngờ, chó này lại là của Lý Tầm. Cậu ấy ghét mình đến mức nào mới có thể lấy tên mình đặt cho chó. Cậu ấy ghét cô đến mức nào mới đem chó của cô đi hầm, quay lại nuôi một chú chó khác, lấy tên cô mà

gọi?

Cô cảm thấy có lẽ trước kia mình thật sự sai, không nên vì một việc hiểu nhầm mà lì lợm theo đuôi quấn lấy cậu như vậy. Nhưng mà dù cô có sai cũng không đến mức dùng một con chó để nhắc nhở sự ghét bỏ của anh mỗi ngày vậy.

Vai hề lại là cô?

Bao năm qua, cô đã làm ra chuyện gì vậy!

Quá thất bại!

Từng chuyện một tra tấn cô.

Cô đứng lên, cầm điện thoại, ngửa mặt nhìn trần nhà, mũi cay sè.

Lý Tầm vẫn đứng ngoài cửa. Anh đợi tầm nửa tiếng thì Tiểu Khương mới tung ta tung tăng chạy ra, mông còn huých vào cửa.

"Tiểu Khương, đừng quậy." Lý Tầm vừa tức vừa lo, nghiêng người giơ tay đóng cửa. Tay dừng ở nắm tay cửa, khóe mắt liếc vào phòng mới phát hiện trong phòng không có bóng dáng Khương Nhu.

Lòng anh trống rỗng.

Ánh mắt rơi vào cánh cửa sổ mở rộng, ánh mắt ảm đạm, bất lực thở dài, lẩm bẩm, "Sao vẫn không đổi được thói quen xấu trèo cửa sổ vậy?"

Tiểu Khương không hiểu chủ mình đang nói

chuyện với ai, nghiêng đầu nhìn Lý Tầm, lại nhìn ra cửa sổ, mặt ngơ ngác.

Anh không đóng cửa lại mà chậm rãi đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng gấp tấm chăn cô vo thành một nùi lại, rồi đem đồ cô bỏ vào tủ giày. Sau đó một mình ngồi thẫn thờ bên mép giường.

Nghĩ đến cảnh tượng tối qua cô đến tìm mình, tâm tình anh đến giờ không thể bình tĩnh được. Anh ngửa đầu, giận có, bực bội cũng có.

Chỉ là tức, bực, rồi lại bật cười.

Làm chuyện xấu bỏ chạy, không hổ là cô. Cô luôn khiêu khích trêu chọc anh rồi bỏ chạy, lại không hề hay biết rằng mình đã khuấy động hồ nước tĩnh lặng của anh không thể nào yên ả được.

21.

Khương Nhu gần như chật vật lảo đảo lăn về nhà. Chỉ vì trên đường về, hình ảnh tối qua như thủy triều dâng trào tràn vào tâm trí cô. Nhưng gì cô làm với anh tối qua có thể dùng mấy chữ hình dung, tội không thể dung tha!

Về đến nhà, cô dùng chăn trùm kín mặt, không thể

nào giải tỏa được tâm trạng, đành phải gửi tin nhắn thoại cho Hứa Vãn.

Nói ba la ba la một giờ, nói xong lời cuối cùng, sức cùng lực kiệt. Ngắt tin nhắn thoại, cô nằm đờ đẫn trên giường.

"Vậy là nửa đêm mày phá cửa nhà người ta, còn nôn đầy lên người người ta?" Hứa Vãn bị Khương Nhu chọc cười gần chết. Cô biết Khương Nhu to gan nhưng không ngờ lại táo tợn như vậy. Khương Nhu say tới mức gần như bất tỉnh mà còn chạy tới chọc Lý Tầm.

"Đúng vậy." Khương Nhu nhắn lại hai chữ, sống không còn gì luyến tiếc.

Lý Tầm có bệnh sạch sẽ. Tuy cô không nhớ rõ biểu cảm của anh đêm qua nhưng cô nhớ hình như anh vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm dài.

Anh vừa mở cửa, cô đã nhào vào người anh, liên tục tra hỏi: "Lý Tầm, có phải con trai mấy cậu đều thích chiếm mấy lốp xe dự phòng không? Có phải cậu không chỉ viết một lá thư tình không, cho nên còn phải xếp hàng chờ cậu liếc mắt nhìn tôi? Mấy người con trai sao lại thế này? Tôi ghét nhất..."

"Cô đang làm gì!" Lý Tầm ngắt lời cô, sắc mặt cực kỳ u ám, không hiểu sao cô đột nhiên lại đến đây, lại còn say tới mức này. Nói năng lộn xộn không ngừng, giây trước còn đấm ngực dậm chân oán giận, giây sau đã hóa thân thành kẻ háo sắc nhìn chăm chăm vào khoảng trống nơi áo choàng tắm anh vừa bị hở ra?

Lý Tầm một tay đỡ cô, một tay kéo chặt áo choàng tắm lại không để cô nhìn.

"Lý Tầm, tại sao cậu lại có dáng vẻ thế này, làm người khác muốn..."

"Muốn gì?" Lý Tầm thấy đôi mắt mờ mịt của cô nhìn chằm chằm mình, thấp giọng cảnh cáo.

"Muốn... hôn cậu."

Hôn cậu, vì say rượu nên giọng mềm đi, tựa như người cô. Lý Tầm không nghe rõ hai chữ cuối,nnhưng khoảnh khắc cô dựa lại gần anh, anh chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của cô khép mở. Nhịp tim anh đập rất nhanh. Cứng đờ người.

Giây tiếp theo, khi anh cho rằng cô định làm gì đó với mình thì cô cúi đầu, vùi vào lòng anh -- Oẹeee

~

!!!

Lý Tầm ngây người.

Trong lòng ngực dần dâng lên một hơi thở ấm áp hòa lẫn mùi cồn với mùi lẩu. Sắc mặt anh đen kịt.

Nhớ tới chuyện này, da đầu Khương Nhu tê dại. Bây giờ cô hối hận, vô cùng hối hận.

Hối hận không nên uống nhiều như vậy, hối hận uống nhiều vậy còn ăn rong biển, nấm kim châm,miến, những thứ linh tinh khác... Nhưng món đồ ăn nhúng lẩu kinh điển, kinh điển thì kinh điển, nhưng mà nôn ra thì hình dạng thực sự quá khủng khiếp, thảm không nỡ nhìn.

Giờ cô có thể tưởng tượng Lý Tầm lúc ấy cạn lời đến thế nào. Anh kiềm chế thế nào để không đánh cô, còn đem cô rửa sạch sẽ rồi đặt lên giường? Chuyện sau đó cô không thể nào nhớ nổi. Chỉ lơ mơ nghe tiếng nước trong nhà tắm chảy liên tục không ngừng. Trong tiếng nước róc rách trong nhà tắm, cô thoải mái chìm vào giấc ngủ.

"Này, mày đừng rầu rĩ vậy, sao tao cảm giác cậu ấy cũng không quá ghét mày, nếu không sao còn để cho mày ở lại đó ngủ? Hứa Vãn lại nhắn wechat tới.

Khương Nhu liếc nhìn, tâm như tro tàn.

"Một người quấy rầy mày không lý do suốt một năm, hơn nửa đêm phá cửa nôn lên người mày, mày vẫn còn có thể thích được hả? Mày thật sự tưởng giống như phim truyền hình, vì hận mà yêu?"

Cô rất xấu hổ về hành vi của mình, không dám nói hết với Hứa Vãn. Bởi vì cơ bản không phải anh giữ cô lại đó qua đêm. Thực tế là cô mặt dày vô sỉ ăn vạ không đi. Cô thấy mình đủ mất mặt, sao có thể kể với người khác quá trình chơi xấu của mình.

Khương Nhu nằm trên giường Lý Tầm không biết bao lâu, cuối cùng Lý Tầm tắm rửa xong đi ra. Vừa ra đến là gọi cô dậy.

"Cô dậy đi, tôi đưa cô về nhà." Anh giận đến độ không còn sức nổi cáu nữa.

Khương Nhu buồn ngủ đâu chịu đi, cô nhắm mắt, trở mình, không chịu dậy.

"Cô dậy đi... lát nữa ngủ tiếp. Cô... ở lại đây thì còn ra sao nữa." Đây là giường anh, sao cô không biết xấu hổ như vậy? Nằm xuống là sống chết không chịu đi.

Lý Tầm muốn giơ tay kéo cô, cô lại tránh đi. Anh lại không tiện kéo tiếp, chỉ biết đứng cạnh giường nhìn cô đầy bất lực, giận dữ.

Có lẽ Khương Nhu thấy ánh đèn quá chói mắt, trùm chăn kín mít, giọng mềm mỏng năn nỉ anh.

"Lý Tầm, tôi buồn ngủ quá, cậu cho tôi ngủ một lát được không?"

Lý Tầm cũng không biết làm sao với cô. Cô không đứng dậy, anh cũng không thể ôm cô lên. "Cô thế này, cô ngủ ở đây... không tốt." Anh nói khẽ.

"Khương Nhu... cô không thể vậy." Anh xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy sao cô say còn khó đối phó hơn cả lúc tỉnh.

"Em trai ngoan." Khương Nhu bỗng trở người, không mở mắt, "Có gì ngày mai nói." Vẻ mặt cô không thoải mái.

Lý Tầm vừa lo vừa tức, nhưng anh thật sự bó tay với cô.

Anh vừa định đi tắt đèn, một động tác của cô khiến anh hoàn toàn chấn động.

Một tay Khương Nhu vòng ra sau lưng, ấn ấn vài lần, sau đó vòng tay qua trái, vòng qua phải, cuối cùng đưa tay thuần thục rút gì đó khỏi cổ áo, ném nó ra phía trước.

Đến khi anh nhìn rõ đó là thứ gì thì đầu óc trắng xóa, không, da đầu anh tê dại. Bởi vì đó là -- một chiếc áo lót ren màu đen.

Anh trợn to mắt nhìn chằm chằm vật màu đen kia

vài giây, cuối cùng thu hồi tầm mắt, yết hầu anh lăn lăn, trong cơ thể dâng lên một cảm giác kỳ quái, thẳng tắp hướng lên trên.

Anh đứng yên vài giây rồi quay lưng, tắt đèn. Anh quay lại nhìn gương mặt nghiêng nghiêng giấu sau mái tóc như thác nước dưới ánh trăng kia, tay vô thức siết chặt lại, cất bước ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, anh đứng trong sân, đầu óc hỗn loạn, không biết nghĩ gì mà cứ đứng yên đó nửa giờ. Cuối cùng thở dài, quay người đi về phòng dành cho khách.

Khương Nhu không nhớ những việc này. Nhưng

việc nội y thì cô mơ hồ nhớ được, nhưng lại không nhớ mình cởi bằng cách nào. Dù sao thì sau khi nhảy khỏi cửa sổ, cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại cảm thấy vẫn ổn.

Cuối cùng, cô đần mặt ra, sao trước ngực lại trống không?

Nhưng cô không thể quay lại tìm, đành co rúm người nhanh chóng trốn về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play