Edit: UrielJul

Sở Dư Ôn chỉ nói: "Vĩ đại không chỉ có một mình anh."

Thụy An ngẩn ra.

Sở Dư Ôn lại chuyển tầm mắt đến quang não trong tay Thụy An, môi mỏng nhếch lên một nụ cười: "Nghe quản gia nói, cả buổi chiều em đều chơi game."

Thụy An có chút ngượng ngùng: "A, đúng vậy."

Sở Dư Ôn lại hỏi: "Chơi vui không?"

Thật sự rất vui.

Yến Vi Lương thờ ơ nghĩ.

Hai giờ, dốc hết tâm huyết chọn lựa kỹ càng 32 bộ phối hợp. Cậu ngay cả cửa thứ nhất cũng không có qua.

Thụy An ôn nhu nói: "Vui lắm."

Trong mắt cậu tràn đầy hy vọng: "Tiên sinh có thể chơi với em không?" Trong đôi mắt xinh đẹp đó toát ra thần sắc khiến người ta không nỡ từ chối.

Cậu mất mát nói: "Tiên sinh không có ở đây, em thấy rất chán."

Làm sao cậu có thể là người duy nhất phải chịu đựng sự tra tấn của trò chơi hóa trang? Cậu nhất định phải khiến Sở Dư Ôn hoài nghi nhân sinh.

Thụy An có chán không?

Nhưng rõ ràng cả buổi chiều cậu chơi game rất vui vẻ mà.

Sở Dư Ôn nhìn chăm chú vào vẻ mặt chờ đợi của thiếu niên, cuối cùng vẫn nói: "Được."

Một phút sau.

Hai alpha quyền lực nhất đế quốc, hoàng tử vinh quang và nguyên soái quyết đoán, nằm trên cùng một chiếc giường, tập trung cao độ——Chơi trò chơi hóa trang.

Thụy An bấm vào cấp độ đầu tiên, mở đầu là giọng nói ngọt ngào của một cô gái: "Xin chào mọi người, tôi tên là Lương Lương. Tôi thức dậy mỗi ngày trên chiếc giường rộng 1 triệu mét vuông và có 10 tỷ bộ quần áo trong tủ, nhưng có một ngày nọ, một tên cướp đột nhập vào nhà tôi và lấy đi tủ quần áo của tôi..."

Nguyên soái đại nhân chú ý logic đã nghe không nổi, tự chất vấn bản thân.

"Chỉ một chiếc giường đã rộng 1 triệu mét vuông, tên cướp chắc chắn không bị lạc trong nhà cô ấy chứ?"

"Tìm được phòng ngủ không cướp tiền cướp sắc, ngược lại khiêng đi tủ quần áo của cô ấy, thứ cho anh không thể hiểu được.".

"Nhưng hắn có thể mang theo một cái tủ có 10 tỷ bộ quần áo. Tên cướp này rất mạnh, sức chiến đấu ít nhất cũng phải cấp S."

Sở Dư Ôn cuối cùng kết luận: "Một nhân tài có năng lực điều tra mạnh mẽ, khả năng định hướng chính xác, không tham tiền háo sắc, sức chiến đấu cấp S nên được tuyển vào quân đội. Anh có thể thăng chức cho hắn làm phó quan."

Yến Vi Lương: "..."

Bệnh nghề nghiệp của Sở Dư Ôn có chút nghiêm trọng.

Thụy An nhắc nhở anh: "Đây chỉ là một trò chơi. Có lẽ tiên sinh nên chú ý đến nữ chính..."

Sở Dư Ôn nhìn vào nhân vật có nụ cười ngọt ngào đáng yêu kia, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Lương Lương quả thực là một kỳ tích."

Một cô gái với một tỷ bộ quần áo thực sự là một người phụ nữ độc nhất vô nhị.

Trong tên có một chữ "Lương", Yến Vi Lương đột nhiên cảm thấy thật vi diệu.

Cô gái trong game vẫn còn tức giận: "... tên cướp đáng ghét! Bây giờ tôi chỉ còn lại 100 bộ quần áo dưới đáy hòm! Đều không phải đồ tôi thích. Tôi phải đi lấy lại toàn bộ quần áo của mình!"

"Bây giờ, hãy thay một bộ đồ nhẹ nhàng, phù hợp để chơi thể thao và đuổi theo tên cướp!"

Sau đó nhiệm vụ bắt đầu.

Có 100 bộ quần áo được phát ra khi bắt đầu trò chơi, tất cả đều có thiết kế đơn giản. Khi tiếp tục vượt qua các cấp độ, mua vàng và kiếm kim cương ngôi sao, sẽ đạt được càng nhiều quần áo tinh xảo hơn. Nhưng Yến Vi Lương hiện tại chỉ là một tài khoản cấp 0 mới và cậu chỉ có 100 bộ quần áo ban đầu.

Và chúng không đẹp lắm.

Mặc dù trò chơi có lời nhắc nhưng Yến Vi Lương đã tắt nó chỉ sau một cái liếc mắt. Các loại gà cay phối màu đó thực sự thách thức thẩm mỹ của cậu.

Cậu quan tâm nhiều hơn đến vẻ đẹp thị giác và yêu cầu đề mục, chứ không phải là điểm cao xây dựng theo thuộc tính.

Vì vậy, 32 bộ trang phục được cậu phối hợp quả thực rất đẹp, thoải mái, phù hợp với chủ đề.

Đó là lý do tại sao cậu không vượt qua được cấp độ nào.

Sở Dư Ôn cảm thấy khó tin: "... Việc đầu tiên cô ấy cân nhắc không phải đi điều khiển cơ giáp chiến đấu, mà là đi thay quần áo?"

Anh nhẹ giọng lẩm bẩm: "Kì tích Lương Lương, cái này không hay chút nào."

Yến Vĩ Lương: "..."

Thực sự đủ rồi.

Thụy An máy móc nói: "Đây là trò chơi hóa trang."

Tại sao phải dựa vào chiến đấu khi mọi chuyện có thể được giải quyết bằng cách thay quần áo?

"Được rồi." Sở Dư Ôn nói, sau đó nghi hoặc hỏi: " Vì sao em chơi cả buổi chiều vẫn là cấp độ đầu tiên?"

Yến Vi Lương: Bởi vì tôi không chịu từ bỏ thẩm mỹ của người bình thường.

Thụy An: "Do em quá cùi bắp."

Sở Dư Ôn bỗng nhiên mỉm cười: "Không sao, anh mang điểm cho em. "

Bất kể hắn chơi trò chơi gì, hắn đều có thể trở thành một trong những người giỏi nhất - người còn lại cạnh tranh vị trí đầu tiên với hắn là Yến Vi Lương - chỉ là một trò chơi hóa trang, hắn tin rằng nó sẽ không ngoại lệ.

Hắn nhất định có thể hoàn mỹ thông quan.

Thụy An nhấn mạnh: " Không thể xem gợi ý thông quan."

Sở Dư Ôn rất tự tin: "Anh chưa bao giờ dựa vào gợi ý của trò chơi để vượt qua."

Yến Vi Lương chờ đợi để xem trò vui.

Rất nhanh, ánh mắt xem kịch vui của cậu trở nên không thể tin được.

——Thẩm mỹ của Sở Dư Ôn giống hệt như thông quan chính thức khủng bố đó.

Cùng xấu xí, cùng cay mắt.

Sở Dư Ôn đã hoàn toàn nắm bắt được bản chất của trò chơi hóa trang, mọi thứ đều dựa vào thuộc tính xếp chồng, cái nào phân cao thì chọn cái đó, tận sức phối hợp ra điểm cao là tốt nhất. Cái gì mà khuyên tai, đồ trang sức trên trán, đồ trang sức ở chân và đồ trang sức trên khuôn mặt được chất đống khắp cơ thể, làm cho nhân vật giống như một cây thông Noel, hoàn toàn không nghĩ đến tính thưởng thức.

Kết quả cuối cùng cao đến nỗi khiến người ta giận sôi, cũng xấu đến độ khiến người ta hít thở không thông.

Yến Vi Lương chết lặng nhìn Sở Dư Ôn vượt qua bảy cấp độ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, mỗi cấp độ lại đặt ra một giới hạn mới cho sự xấu xí.

Tên này tự mình chơi lên rồi.

Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Cậu muốn Sở Dư Ôn hoài nghi nhân sinh, nhưng lại khiến bản thân rơi vào tình trạng bối rối sâu sắc.

Ở cấp thứ tám, khi Sở Dư Ôn đang định mặc một chiếc áo khoác hoa lớn màu đỏ và xanh lá cây vào chiếc áo len dệt kim bảy màu sắc rực rỡ, Yến Vi Lương không thể nhịn được nữa đoạt lấy quang não: "Đủ rồi! Buông tha cho cô ấy đi, để em tới."

Cậu thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy một cô gái bị chà đạp thành như vậy.

Yến Vi Lương cởi bỏ chiếc áo khoác hoa lớn khó chịu kia, đổi thành áo choàng nhung thiên nga hoa lệ tao nhã.

Sở Dư Ôn ở một bên nhìn, bày tỏ ý kiến: "<Chiếc áo khoác bông nhỏ của mẹ> mà anh vừa chọn có khả năng giữ nhiệt cao nhất trong tủ quần áo."

Yến Vi Lương: "Nhưng nó xấu."

Sở Dư Ôn theo lý tranh luận: "Chủ đề này là sự ấm áp của mùa đông, anh cảm thấy nó rất phù hợp với chủ đề."

Yến Vi Lương: "Nhưng nó xấu."

Nói xong lại đem giày tuyết dày cộp đổi thành đôi bốt cao màu nâu sẫm.

Sở Dư Ôn rầu rĩ nói: "Vừa rồi anh cũng đang cân nhắc những đôi bốt cao cổ màu nâu sẫm này, nhưng bởi vì thuộc tính giữ ấm không cao bằng giày tuyết nên mới loại trừ. Giày tuyết mới là lựa chọn tốt nhất."

Yến Vi Lương: "Nhưng nó xấu."

Lần thứ hai đem áo len dệt kim bảy màu sắc rực rỡ bỏ đi, thay vào váy dài trân châu trắng, hoàn thành xuất sắc quá trình chuyển đổi từ một cô gái làng chơi thành một cô gái quý tộc.

Sở Dư Ôn cố gắng ngắt lời: "Em đây là đang không thực tế..."

Yến Vi Lương: " Câm miệng, đừng có náo loạn, nghe tôi nói."

Sở Dư Ôn: "..."

Sở Dư Ôn sửng sốt.

Thiếu niên vừa mềm vừa ngoan nay xù lông rồi.

Bộ dáng xù lông thật đáng yêu.

Yến Vi Lương nói xong ngưng trệ trong chớp mắt. Cậu quên mất hiện tại mình là Thụy An, không phải Yến Vi Lương.

Không nên nói chuyện với Sở Dư Ôn như vậy.

Cậu cúi đầu, có chút ảo não.

Mười năm trước, cậu cùng Sở Dư Ôn theo học tại Học viện Quân sự Hoàng gia số 1, và lần nào hai người cũng đều cạnh tranh để giành vị trí đứng đầu khoa. Chương trình học trong trường đối với bọn họ mà nói rất dễ dàng, ngay cả huấn luyện viên cũng đánh không lại bọn họ.

Có một lần bọn họ hẹn nhau trốn học, chạy đi chơi game. Trò chơi kia là cần hai người phối hợp tác chiến đoàn đội, cậu và Sở Dư Ôn có phong cách và lối chơi khác nhau. Sở Dư Ôn giỏi tấn công, nhưng cậu thiên về phòng thủ hơn. Lấy thừa bù thiếu, phối hợp ăn ý, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng thất bại.

Chỉ là đôi khi còn sinh ra bất đồng về mặt chiến thuật.

Ví dụ như Sở Dư Ôn nói: "Trực tiếp tấn công."

Yến Vi Lương từ chối: " Tôi chỉ cầu ổn, ngươi như vậy quá mạo hiểm."

Cậu trời sinh tính cẩn thận, tuyệt sẽ không xem nhẹ bất cứ kẻ địch nào, dù cho đối phương nhìn như nhỏ yếu.

Sở Dư Ôn không tán đồng nói: "Dám mạo hiểm mới có thể nhận được phần thưởng cao, Vi Lương, ngươi sợ bọn họ vì cái gì? Ngươi mạnh hơn bọn họ rất nhiều..."

Yến Vi Lương lặng lẽ nhìn anh: "Nghe tôi."

Sở Dư Ôn đối diện với đôi mắt hắc diệu thạch của cậu, thanh âm anh khàn khàn, không tiếng động cười: "Được, nghe lời cậu."

Quá khứ vẫn còn sống động trong tâm trí, vốn tưởng nó đã bị năm tháng che giấu nhưng hóa ra cậu chưa bao giờ quên nó.

Vừa rồi Sở Dư Ôn câu nào câu nấy đều như năm đó, khiến cậu cũng bất giác thất thần, lấy ra thái độ ngày xưa đối đãi với bạn bè.

Lại quên xưa đâu bằng nay.

Ngữ khí của Thụy An dịu lại: "Xin lỗi, em không nên nói chuyện với tiên sinh như vậy."

Sở Dư Ôn trầm mặc một hồi mới nói: "Không sao, anh không ngại. Như vậy rất tốt, em không cần quá câu nệ."

Thụy An gật đầu cho ý kiến, click vào bắt đầu chấm điểm.

Cậu hơi khẩn trương.

Đây chính là một thân cậu tỉ mỉ phối hợp ra, bất quá cậu liền —

Kết quả chấm điểm xuất hiện, trượt.

...... Không quá một ván nữa.

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên lộ rõ vẻ thất vọng, toát ra sự chán nản từ đầu đến cuối.

Sở Dư Ôn cười lớn: "Anh đã nói rồi, bộ đồ đó không được." Anh cầm lấy quang não, click vào bắt đầu lại từ đầu, quay về phong cách đồng quê ban đầu là áo khoác hoa lớn, áo len sặc sỡ và giày cao gót.

Lần này đánh giá là hoàn hảo.

Mặt Thụy An nhăn nhó trong giây lát.

"Nhìn xem." Sở Dư Ôn nói: " Thẩm mỹ của anh và trò chơi này giống nhau."

Phải, hai người cũng tệ như nhau.

Yến Vi Lương thầm nghĩ.

Cậu mất hứng thú: "Em không chơi nữa."

Loại trò chơi đi ngược lại thẩm mỹ này, cậu còn chơi cái gì.

"Sao vậy?" Sở Dư Ôn cảm thấy khó hiểu, rõ ràng lúc trước Thụy An còn biểu hiện rất thích trò chơi này. Quả nhiên, trái tim của omega giống như mò kim dưới biển.

Sở Dư Ôn lật xem độ thu thập tủ quần áo, cảm thấy mình đã tìm được câu trả lời.

Có 10 tỷ bộ quần áo, nhưng số này chỉ có 300 bộ, trong đó 200 bộ đều là qua cửa ải này rớt ra

Loại tài khoản này làm sao có thể chơi tận hứng đây?

Sở Dư Ôn không nói hai lời bắt đầu tiêu tiền.

Nửa tiếng sau.

"Được rồi. "Sở Dư Ôn đem quang não trả lại Thụy An, "Bây giờ em có thể chơi bao nhiêu tùy thích."

"Hả?" Thụy An bối rối khi bị một chuỗi số 0 trên tài khoản làm cho hoa mắt.

Nguyên bản vip0 đã biến thành đỉnh cấp vip99, danh hiệu tối cao tỏa sáng rực rỡ và toát ra cái khí chất gọi là "Ta rất giàu có".

Sở Dư Ôn một lần nạp mười vạn tinh tệ. Tiền vàng và kim cương ngôi sao tràn ngập, tỷ lệ thu thập ban đầu là 0,1% đã tăng vọt lên 48%.

Hắn mua tất cả tiền vàng và kim cương ngôi sao trong cửa hàng quần áo. Hoạt động trước đây có thể bổ sung đều bổ sung, bổ sung không đủ chờ hoạt động phục khắc cũng có thể nháy mắt hạ gục.

Người chơi hệ nạp thật không thể trêu vào.

Thụy An dừng lại ba giây, lễ phép nói: "Nhưng em muốn ngủ."

Tam hoàng tử điện hạ, người đã mất rất nhiều thời gian để chọn và kết hợp 100 bộ quần áo, đối với 5 tỷ bộ quần áo cảm thấy sợ hãi.

Cậu sẽ bị chứng khó lựa chọn bức điên mất.

"Buồn ngủ sao?" Sở Dư Ôn nghĩ chơi quá lâu quả thật cũng không tốt. Mặc dù quang não không có bức xạ, không tổn thương mắt nhưng nó có thể gây mệt mỏi tinh thần trong thời gian dài.

Tinh thần lực của omega rất mong manh và cần được chăm sóc cẩn thận.

"Vậy ngủ đi." Sở Dư Ôn nói rồi tắt đèn, đèn kích hoạt bằng giọng nói tự động tắt, ánh sáng trong phòng đều tối đi.

"Ngủ ngon." Giọng nói trầm thấp của Sở Dư Ôn trong bóng đêm đặc biệt dễ nghe.

Giống như ký túc xá trường học rất nhiều năm trước, thiếu niên từ giường trên thò đầu xuống, giọng nói trong trẻo lại nhẹ nhàng: "Vi Lương, chúc ngủ ngon."

Yến Vi Lương không trả lời.

Hồi lâu, trong phòng mới vang lên thanh âm thiếu niên.

"Chúc ngủ ngon."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play