Nhìn thấy nữ nhi của mình gầy trơ xương, gương mặt phờ phạc không có lấy một tia huyết khí. Tần lão gia giơ tay đánh thật mạnh vào mặt A Minh làm nó ngã ra đất: "Ta giao tiểu thư cho ngươi chăm sóc, ngươi chăm thành ra thế này sao."

Vừa nói đôi mắt ông đã ngấn lệ, người nam nhân cứng cỏi suốt bao năm đã rơi nước mắt trước mặt rất nhiều người. Mẫu thân nàng dìu lấy người trượng phu đang bất lực đứng cũng không vững.

Phu nhân khóe mắt cay đỏ cất lời: "Năm con bé 6 tuổi, bệnh cũng không khá hơn bây giờ bao nhiu, nhưng không phải vẫn khỏe lại chạy nhảy khắp nơi sao. Lần này ông trời cũng sẽ không nỡ cướp mất nó khỏi tay chúng ta đâu."

Giờ thìn tại góc cây đào đang rực rỡ một màu hường, Lăng Hoài đứng đó đợi rất lâu cũng không thấy ai tới. Hắn nghĩ thầm chắc là nàng lại không được ra ngoài, hắn biết phụ mẫu của nàng rất nghiêm khắc, muốn xuất phủ thật không dễ dàng. Đợi suốt hai canh giờ nàng vẫn không đến. Lăng Hoài đành nuối tiếc mà rời đi, vừa đi hắn vừa ngoảnh đầu nhìn lại hy vọng sẽ nhìn thấy nàng.

Ngày thứ tám Linh Bích tỉnh rồi, nàng nhờ vào thuốc và cháo lỏng của đại phu, mà kéo dài hơi tàn nàng cất chất giọng yếu ớt khàn đặc hỏi: "Tinh Thụy hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Tần Tinh Thụy nhìn thấy nàng tỉnh lại mừng rỡ chạy đi báo cho cha mẹ đang quỳ ở từ đường cầu xin liệt tổ liệt tông phù hộ cho nữ nhi.

Nàng không nghe được câu trả lời, nàng cũng không nhìn thấy A Minh ở đâu. Cha mẹ nàng đã đi tới trước mặt nàng, cha đút cho nàng chén thuốc mới sắc, nhưng nàng chỉ lắc đầu hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu?

Khi biết đã qua ngày hẹn nàng rơi nước mắt gọi tên Lăng Hoài, phụ mẫu nàng đương nhiên không biết Lăng Hoài là ai, nàng lại gọi tên A Minh.

A Minh được đưa đến bên cạnh nàng, tiểu cô nương bị đưa xuống phòng giặt đồ theo lệnh Tần Lão gia. A Minh đã đến khuê phòng nhưng nàng đã ngủ vì kiệt sức.

Thuốc của nàng vẫn luôn được nấu sẵn, chỉ cần nàng tỉnh là có thể uống ngay. Nàng khó khăn nuốt xuống hai thìa thuốc, miệng nàng đã không cảm nhận được đây là vị gì.

Nàng hỏi A Minh: "Hầu bao ta thêu đang ở đâu?"

A Minh khóc nấc cố gắng đút thêm thìa thuốc thứ ba, nhưng lần này nàng lắc đầu. A Minh nức nở "Phu nhân đang giữ ạ, hôm qua người tra hỏi em Lăng Hoài là ai?"

"Lấy giúp ta giấy bút." Tần Tinh Bích mỉm cười yếu ớt.

Nàng cố gắng ngồi dậy nhưng không được, A Minh liền đỡ lấy nàng. Từng nét bút run rẩy được viết lên trên giấy trắng, nàng đang viết lại cho hắn nghe mình sinh ra như thế nào, phát hiện bệnh tình không cứu được như thế nào.

Những thứ hắn từng cố gắng hỏi nhưng nàng không dám mở lời.

Những nét bút xiêu vẹo không ngay hàng, người viết nó còn đang được A Minh giúp đỡ cầm lấy bàn tay. Nàng Viết đến đoạn cùng tiểu cô nương nọ trèo lên cây đào thì nàng bắt đầu ho, lại là ho ra máu, máu đỏ dính trên giấy nàng cố gắng dùng tay lau đi. Vết mực chưa khô hòa cùng máu đỏ trông rất thê lương.

Những ngày kế tiếp nàng chỉ có thể nằm trên giường, không thể viết được thư nữa, nàng mở lời nhờ đệ đệ Tinh Thụy giúp mình viết. Đứa nhỏ Tinh Thụy này bình thường vẫn luôn trách nàng chiếm hết tình cảm của phụ mẫu. Nhưng thật ra nó lại rất ấm áp lun âm thầm chạy tới phòng quan tâm nàng.

Ba mươi tám bức thư được viết trong nữa tháng đã xong. Lần này ngay cả mắt nàng cũng không mở nổi nữa, phụ mẫu ngày đêm ở cạnh một bước cũng không dám rời. Một phương thuốc khác đã được đại phu kê sắc, lần này là mẫu thân nàng đích thân xuống bếp nấu xong mang tới giường thổi nguội rồi đút nàng từng chút một.

Hôm sau nàng có thể ngồi dậy rồi, sắc mặt cũng có chút tiến triển, cha mẹ đều nói chắc chắn nàng không sao. Nhưng ai cũng biết chén thuốc hôm qua có chỉ có thể giúp nàng hồi quang phản chiếu.

Nàng nhẹ lòng nói thật với phụ thân: "Ván cờ trên bàn con chơi đã gần một năm, nước cờ đó không phải con không tiến được, mà căn bản ngay từ đầu con đã thua bản thân mình, thua số phận ông trời ép buộc con."

Nàng nói với mẫu thân: "Nữ nhi bất hiếu, từ khi sinh ra luôn làm mẹ khóc, là mệnh nữ nhi không tốt sinh ra đã ốm yếu, mẫu thân cần vì con mà quá đau lòng. Công ơn sinh thành dạy dỗ nếu có kiếp sau con xin báo đáp."

Nàng lại nói với Tinh Thụy:"Đệ đừng giả vờ ương bướng nữa, tỷ nhìn ra đệ chỉ cố tình gây hấn cố tình tạo sự chú ý cho phụ thân và mẫu thân, mỗi lần đệ bị phạt buổi tối lúc đệ ngủ phụ thân vẫn lun lén đến bôi thuốc cho đệ. Mẫu thân dạy đệ làm thơ viết câu đối, không phải để giống tỷ mà người chỉ muốn đệ giống tỷ ở cạnh người nhìu hơn.

Nàng cứ nói, nói rất nhiều điều, mọi người lau lệ chỉ biết lắng nghe. Giờ Tí hôm đó, nàng trút hơi thở. Lúc nàng ra đi gương mặt thanh thản, khóe miệng cong nhẹ như đang cười đôi mắt hạnh đó đã nhắm lại vĩnh viễn.

Tiếng khóc thương tâm vang không dứt ở Tần Gia, người đầu bạc lại tiễn kẻ đầu xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play