Trạm Trường Phong mua đại trạch, vốn định thuê thợ đến sửa chữa, đáng tiếc tin đồn ma quái về nó quá đáng sợ khiến bọn họ vừa nghe đến tên đã bỏ chạy không dám nhận việc, thành ra công việc tu bổ đành phải để mấy tên thị vệ làm thay.

Sau khi chặt hỏng một đống gỗ, đám người từng là quân Hoàng gia tay cầm đao ấy nhất nhất ngồi xổm ở góc tường cầm quyển《mộc kinh》 nghiên cứu.

“Có lẽ là còn phải mất một đoạn thời gian nữa, trước sửa mái nhà đi.

” Trạm Trường Phong nói với Khương Vi.

Nhóm người từng là quân lính Hoàng gia, “…”Dường như cảm giác được thái tử ghét bỏ bọn họ.

Tiếng chim kêu từng đợt vang vọng khắp bầu trời, Trạm Trường Phong vươn tay, một con chim ưng lông đen đậu lên đó, “Ta mơ nghĩ đến điều không tưởng, ngược lại mày thì tăng cân.

”Chim ưng nghiêng cái đầu nhìn nàng, co co chân cột ống trúc nhỏ.

Một căn phòng mới được dọn dẹp để ở tạm, Trạm Trường Phong tháo ống trúc đi vào.

Trong ống trúc là một tờ giấy cuộn tròn.

Nói đến cũng thấy buồn cười, lúc trước nàng đưa tin cho Dịch Thường có bốn chữ: Có muốn làm vua.

Cái mà Dịch Thường trả lời lại là: Lý Trọng Hoa là ai?Y là ai?Một kẻ nghịch tặc ngu xuẩn bị người đùa bỡn mà thôi.

Trạm Trường Phong mở giấy nhưng lại mãi không thể đặt bút viết.

Lựa chọn của Dịch Thường đối với nàng mà nói là cực kỳ quan trọng, khả năng xảy ra nàng muốn nhìn thấy nhất là ở trên người hoàng cô.

Cũng bởi vì khả năng đó mà Trạm Trường Phong mới đến Ích Châu, mới muốn “thành thần”.

Nếu như Dịch Thường hành động không như mong muốn của nàng, chỉ sợ hứng thú của nàng với phiến đại địa này cũng biến mất.

Nghĩ tới đó, Trạm Trường Phong đặt chiếc bút còn chưa viết chữ nào lên bàn, có lẽ là nàng không nên chỉ đặt kỳ vọng vào trên người Dịch Thường.

Mấy kẻ thống trị trong ba ngàn năm qua đã dùng suốt quãng thời gian đó để củng cốhình thức hệ thống tư tưởng tập quyền, sao nàng có thể kỳ vọng chỉ dùng một người, mấy năm để thay đổi nó chứ.

Nhưng nếu loạn thế thực sự xảy ra, đạo đức trật tự sẽ bị đánh vỡ, đồng thời nó cũng là thời điểm hoàn hảo để loại bỏ ung nhọt, thành lập trật tự mới.

“Tình hình hiện tại, những kẻ lòng mang dã tâm khắp nơi dù đang ngo ngoe rục rịch, muốn hành động nhưng vẫn chưa có chiến tranh quy mô lớn xảy ra, nói đến cùng thì vẫn coi như là yên bình, nếu như chiến tranh bạo phát thì chẳng mấy chốc thời cơ sẽ xuất hiện.

”Trạm Trường Phong vuốt ve lưng chim ưng, hơi do dự, bởi vì bây giờ cũng là thời điểm hoàn hảo nhất để khống chế cục diện, dừng lại mọi tổn thất.

Chỉ cần nàng thừa nhận thân phận thực sự của Lý Trọng Hoa với Dịch Thường, lại ám sát Lý Mạo, phối hợp với lực lượng còn ở trong hoàng thành, Dịch Thường có thể giúp Lý Trọng Hoa ổn định giang sơn trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Cho dù có chư hầu không nghĩ tới huyết mạch của hoàng đế và tính chính thống đi chăng nữa, có khăng khăng khởi xướng chiến dịch thì cũng chỉ là mâu thuẫn trong khu vực, không gây nạn cho Lê dân khắp thiên hạ.

Là vá lại mảnh đất bắt đầu xuất hiện vết rách, để nó tiếp tục đi theo quỹ đạo đã định trước, hay là đập một nhát búa, phá nó thành mảnh nhỏ, sau đó tạo nên hướng đi mới cho lịch sử đây?Nàng có thể gánh chịu máu chảy thành sông sau khi đập nhát búa đó không?Trời bắt đầu ấm lên, mà nàng lại càng ngày càng cảm thấy lạnh.

Những người thống trị trước nàng đến tột cùng làm cách nào để có thể quyết định quyết sách thay đổi tiến trình lịch sử.

Những nữ tử may mắn còn sót lại thời kỳ ban sơ đó chẳng nhẽ không có đạo đức hay sao?Vị cầm quyền đầu tiên lúc ấy chỉ vì lợi ích của giới thống trị mà phân chia ra quý tộc bình dân, không hề để ý đến lịch sử sẽ lùi bước hay sao?Suốt ba ngàn năm ấy, có không ít người và tổ chức biết rõ chân tướng của nền văn minh cũ, sao bọn họ lại dám khiêng lên lá cờ của tự do và bình đẳng, lấy cái cớ “phát triển nhân loại” mà ngồi nhìn đủ loại tai họa và bất công, dơ bẩn trong suốt ngàn năm qua.

Trong quãng thời gian dài dằng dặc ấy, Thần Châu đã có đến bốn trăm triệu người, nhưng lại không có một kẻ thống trị nào có ý định cải biến cái thể chế lạc hậu này.

Trạm Trường Phong nhìn thấy trong sử sách là sự hủy diệt, ngăn chặn sự thật đó, để đến cuối cùng chỉ còn mình Dịch gia là còn cất giấu chân tướng năm đó.

Mà cái sự thật đó lại bị gác xó, không người muốn dây vào, không ai muốn sờ đến.

Con người ấy mà, là một giống loài vừa kiêu căng ngạo mạn lại đáng thương đến kỳ lạ.

Bọn họ sáng tạo lịch sử, đồng thời cũng gánh vác những gì mà lịch sử cho và đoạt đi.

Nhưng nghĩ lại, mấy cái quyết định đó tuy hiện tại thấy rằng có đủ chỗ còn chưa hoàn hảo, nhưng lại không thể phủ nhận quyết định ấy là kết quả của hàng loạt lựa chọn, sự tồn tại của nó là khách quan và mang tính hợp lí nhất định.

Chỉ là quyền được chọn lựa đó lại nằm trong tay số ít người thôi.

Và bây giờ quyền được chọn lựa đó rơi vào tay nàng?Sao nàng lại muốn thay đổi, là giận không tranh, hay là muốn thay đổi lịch sử?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play