Tiếng vó ngựa vang lên không dứt trên đường cái dọa dân thường sợ đến mức đóng kín cửa sổ, không dám thò đầu ra ngoài.

Chả biết mấy vị lão gia quân đội này muốn làm gì đây.Ngoài lộ môn“Bẩm đại nhân, các vị đại thần đã ở bên ngoài lộ môn rồi, trú quân cũng đã tiến quân vào hoàng thành.” Sắc mặt Lý Mạo nặng nề, “Đừng ngăn cản, tạo điều kiện để họ thuận lợi đánh tới đây đi.”“Rõ”Lý Mạo cắn răng, “Tìm ra Trọng Hoa chưa!”“Vẫn chưa”“Thế thì mau mau đi tìm đi, dù cho có phải đào ba tấc đất khắp hoàng thành cũng phải tìm được nó về đây cho ta.”Lý Mạo dự mưu giết Thái tử và Hoàng đế, sau đó ủng lập Lý Trọng Hoa, rồi sẽ làm như là chư hầu nhâm mệnh từ hoàng thượng, danh chính ngôn thuận mà trở thành Nhiếp Chính vương, tương đương với làm ẩn đế.

Kế hoạch tiến hành đến nước này đã không còn đường thối lui.Lão mưu hoa chín năm, tính chính xác thời gian lão Hoàng đế sẽ băng hà, nhưng cố tình thời khắc mấu chốt nhất lại không thấy Lý Trọng Hoa.

Đương nhiên lão ta không tin rằng Lý Trọng Hoa đã chết, chắc chắn là đã bị lão Hoàng đế giấu ở nơi nào đó.

Mà để ngừa vạn nhất, Lý Mạo còn làm ra một lựa chọn phòng bị thứ hai.

Lựa chọn cứu cánh đó là Dịch Thường.

Nếu như không tìm thấy Lý Trọng Hoa, hắn sẽ cưới Dịch Thường, sử dụng thân phận hoàng phu để giám quốc.“Mau khiển Lăng Hoài Chi nhanh chóng đưa Dịch Thường vào thành!”Ngoài lộ môn, có một số thần văn tướng võ mang theo phủ binh để xô cửa, xe xông đến như lang hổ, cửa cung chấn động.Mà ở phía bên này Lý Mạo cũng đang cùng nhân mã của lão tận lực đánh vào lộ môn, một khắc còn chưa biết chắc chắn lão Hoàng đế đã chết hay còn sống thì một khắc ấy lão còn chưa yên tâm.Bỗng nhiên một con bồ câu hạ cánh rơi xuống, Lý Mạo bắt lấy nó rồi gỡ giấy ra, đồng tử co lại, còn sống, lão Hoàng đế còn sống?Liều thuốc nặng như vậy vốn là phải chết!Lý Mạo hoảng sợ quá độ, nếu như lão Hoàng đế bảo vệ Dịch Trạm trước mặt bách quan thì sao bây giờ, “Mau ngăn bọn chúng lại! Không được để ai tiến vào!”“Chôn thuốc nổ, nổ tung cái cửa rách này cho ta!”“Hỏa tiễn, chuẩn bị!”Lý Mạo chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, từng cọc thuốc nổ được xếp chồng lên nhau, ầm ầm, từ trong đến ngoài hoàng cung bị chấn động đến mức khiến người sợ hãi.Sắc mặt lão Hoàng đế trắng bệch, hỏi Trạm Trường Phong, “Quốc vong, ngươi sẽ làm gì?”“Thiên tử thủ quốc môn, quân vương tử xã tắc.” [1] Trạm Trường Phong không lo không sợ, “Một cái mạng thôi.”[1] Thiên tử thủ quốc môn, quân vương tử xã tắc: miêu tả lại sự kiện lịch sử vua Vĩnh Nhạc triều Minh dời đô về Bắc Kinh và đế Sùng Trinh treo cổ ở Cảnh Sơn, ý chỉ bất khuất, khí tiết dân tộc.“Súc sinh!” Lão Hoàng đế tát nàng một cái, hai mắt đỏ như máu, “Ta bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại muốn chết như thế này trong tay một đứa tiểu nhân cướp đoạt chính quyền hay sao!”“Nhớ kỹ, ngươi vẫn chưa phải thiên tử, ta mới là thiên tử!” Tay lão Hoàng đế run rẩy chỉ ra phía bên ngoài, “Mau cút, đi Tàng Kinh Các, mật đạo nằm dưới giá sách thứ chín, cút nhanh!”“Tổ phụ!” Sao Trạm Trường Phong có thể đồng ý, “Một canh giờ trước người đã truyền hoàng vị cho con.”“Dịch Trạm!” Lão Hoàng đế bắt chặt lấy nàng, nước mắt vốn nên rơi lại không rơi quanh quẩn trong hốc mắt đục ngầu, “Triều n có thể vong, nhưng Dịch gia thì lại không thể hủy trên tay con được, con không chỉ là Thái tử mà con còn là con cháu Dịch gia!”“Cút!” Lão Hoàng đế lại đẩy mạnh nàng một cái.Trạm Trường Phong mím chặt môi, sâu trong mắt là sự giãy dụa.Tiếng kêu la đánh giết bên ngoài đinh tai nhức óc.Nàng quỳ xuống, dập đầu lạy lão Hoàng đế ba cái, “Tôn nhi bất hiếu.”Trạm Trường Phong nhìn lão Hoàng đế lần cuối một lát, sau đó dẫn người rời đi, “Người trong cung thế nào?”Linh Tứ nói: “Phần lớn tập trung ở Thiên Điện, nhưng phu nhân không muốn tới.”Trạm Trường Phong nắm chặt tay thành quyền, “Được rồi, vậy người nào tình nguyện đi cùng cô thì dẫn theo.”Tình huống trước mắt đầy rẫy nguy hiểm cho nên Trạm Trường Phong chỉ triệu những người trung thành tuyệt đối với nàng trong Cấm vệ quân và ám vệ, mang theo trẻ em phụ nữ trong cung rút lui về phía Tàng Kinh Các.Hàng ngàn hỏa vũ[2] đột nhiên đánh tới.[2] hỏa vũ: mưa lửa, ở đây là mũi tên tẩm dầu đã đốt cháy“Nấp mau!”Hơn mười ám vệ võ nghệ cao siêu xoay người phi lên, múa may đao kiếm như mặc liên nở rộ giữa bầu trời ánh lửa, đánh rơi vô số mũi tên.Cấm vệ quân lấy thân làm tường ngăn phía trước Trạm Trường Phong và trẻ em phụ nữ, “Điện hạ mau đi thôi!”Lửa rực cháy cùng với màu máu tươi chiếu vào mắt nàng, trong lòng càng thêm bi thương, mà đáng buồn là, nàng không thể quay đầu.Bọn họ đi tắt sang thông đạo gần đó, tránh xa hỏa vũ, chung quanh ngày càng yên tĩnh không một bóng người, cái hoàng cung yên lặng này lại hiện lên vẻ tan hoang rách nát.Khi đi hơn ngàn người, lúc sắp đến Tàng Kinh Các lại chỉ còn ba bốn trăm.Trạm Trường Phong đi vào Tàng Kinh Các, đi đến chỗ giá sách thứ chín, đang tìm tòi cơ quan thì tự dưng cảm nhận được một tia sát khí.“Phập.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play