Vốn ý định của Trương Tiểu Hạ là sau khi sinh đứa trẻ trong bụng ra sẽ ăn chơi một thời gian, bởi nếu mà trong nhà có nhiều trẻ con sẽ rất bận rộn không có thời gian chơi, nhưng nào ngờ một phát hai đứa mà là con của hai người.

Từ khi biết bản thân mình chuẩn bị lên chức cha, Tang Văn và Thiên Hoàng đều cố gắng kiếm nhiều thức ăn, thực phẩm tốt cho cơ thể giống cái, còn dành thời gian để đi học hỏi kiến thức từ những giống đực có con khác.

Trương Tiểu Hạ là trường hợp hiếm gặp nên thai của cô đã đủ ngày như những giống cái khác nhưng vẫn chưa có ý định sinh, nếu bầu của các giống cái là khoảng bốn đến năm tháng thì của cô lại gấp đôi lên.

“ Thiên Hoàng, huynh cho ta ra ngoài hít thở không khí một chút đi!" Trương Tiểu Hạ năn nỉ Thiên Hoàng cả một buổi trời vẫn không được ra ngoài

“ Nàng không được đi đâu hết, ta nghe nói rồi, nàng mang thai một lúc con của hai giống đực sẽ rất nguy hiểm, không được đi đâu hết!"

“ Cho ta đi một chút đi mà, như thế con mới hít thở không khí được, chẳng lẽ huynh không muốn con hít thở không khí bên ngoài sao?"

“ Nếu vậy ta dìu nàng ra tảng đá bên ngoài hang ngồi là được chứ gì?" Thiên Hoàng nói liền muốn dìu cô ra ngoài, nhưng Tiểu Hạ không muốn, cô muốn ra ngoài nói chuyện với mọi người chứ không phải ra đó ngồi.

“ Ta không đi, huynh không còn yêu ta nữa thế thì ta ở đây ngạt chết luôn đi!"

“ sao nàng lại nói thế, ta yêu nàng nhất mà!"

“ Tranh xa ta ra!"

Thiên Hoàng nhìn cô hậm hực không cho mình chạm vào cũng phì cười, cuối cùng không chịu được cô làm nũng nên đã chấp thuận cho cô ra ngoài.

“ Ta cho nàng ra ngoài chơi, nhưng có một điều kiện là nàng không được xuống khỏi lưng ta!"

“ Thật không? nếu vậy thì mau đi thôi!"

Thiên Hoàng đành phải hoá thú để cô ngồi lên lưng hổ. Trương Tiểu Hạ sau nhiều lần ngồi, cô cuối cùng cũng quen ngồi trên lưng một hổ.

Chắc không ai ngồi con hổ cao to 2 mét này lại được một cô gái như cô thuần hoá!

Trương Tiểu Hạ được ra ngoài chơi nên cô rất vui, bắt Thiên Hoàng đưa mình đến từng nới từng chỗ rồi cuối cùng dừng lại bên một mảnh đất xanh, các thú nhân đang trồng trọt và tưới nước.

Cũng may trước khi mang thai cô đã chỉ dạy bọn họ cách phân biệt những thức ăn ăn được và không ăn được, những gì trồng và cách trồng.

Tang Văn cũng ở đây, khi thấy Thiên Hoàng đem cô đến đây liền nổi giận đi đến trách móc.

“ Đã nói là không có cho nàng ấy ra ngoài rồi mà, sao ngươi vẫn cho nàng ấy ra, ở ngoài rất nguy hiểm cho Tiểu Hạ!"

“ Ta biết, nhưng nàng ấy nhất quyết muốn ra!"

“ Tang Văn, huynh đừng trách huynh ấy là do ta đòi ra nên Thiên Hoàng mới đồng ý đấy!"

“ Tiểu Hạ, bụng nàng đã lớn lắm rồi nên tĩnh dưỡng, Hàn Ngọc cũng đã nói rồi, không được đi lại nhiều!"

“ Nhưng mà ở trong hang miết ta mệt lắm!"

“ Không nhưng nhị gì hết, đi dạo thế là đủ rồi, Thiên Hoàng, ngươi mau đưa nàng ấy về đi, ta làm xong chỗ này rồi về!" Tang Văn không hề lung lay khi cô làm nũng, y lo lắng cho cô sợ ra ngoài ảnh hưởng đến cô và đứa trẻ. Mặc cho cô có năn nỉ đi lượn một lát Thiên Hoàng cũng không đồng ý.

“ Thế thì cho ta ra bờ sông nhìn một chút rồi về!" Trương Tiểu Hạ biết chỉ nói thôi thì không được nên cô đã cúi đầu xuống thơm lên bộ lông trắng. Thiên Hoàng vừa được cô thơm ý định về hàng cũng biến mất mà đồng ý cho cô ra ngoài sông chơi.

Sau khi từ bờ sông về Trương Tiểu Hạ mới thỏa mãn không đòi đi chơi nữa, ngoan ngoãn ngồi trên tổ mà chờ đợi hai giống đực nướng thịt. Sau khi ăn xong trời cũng đã tối, ba người lại nằm chung trong một chiếc tổ.

“ Tiểu Hạ, nàng cũng chỉ còn vài tháng nữa là sinh, nàng có muốn báo cho cha mẹ mình biết không?" Tang Văn liền lên tiếng hỏi, câu hỏi làm cho Thiên Hoàng cũng tò mò.

“ Đúng thế, chúng ta cũng đã kết bạn lữ lâu rồi, mà bọn ta chưa được gặp cha mẹ nàng, nhân cơ hội này mời gia đình nàng đến bộ lạc chúng ta chơi!"

Cha mẹ???

Bị hỏi đến cha mẹ làm cho cô sững người, biết nói với họ thế nào đây, nói là cô xuyên không đến đây, là người không phải thú nhân giống bọn họ và thế giới này không tồn tại, chỉ là một viễn tưởng không có thật?

“ Cha mẹ ta mất hết rồi, gia đình và bộ lạc bị bọn xâm nhập cướp và giết hết, cha mẹ ta đã phải cô gắng mới có thế giúp ta trốn thoát và sống xót!" Trương Tiểu Hạ đành phải nói dối

“ Không sao, bọn ta sẽ thay cha mẹ nàng chăm sóc tốt cho nàng, để bọn họ yên lòng!"

Trong đêm tối tĩnh lặng, Tang Văn và Thiên Hoàng đã ngủ, chỉ có kình Trương Tiểu Hạ là còn thức, cô nằm suy nghĩ không thể nào ngủ được.

Không biết mọi người ở đó thế nào?

Câu hỏi của Tang Văn lại lôi cô về sự nhớ, tưởng mình đã bỏ và không nhớ, nhưng có ai có thể không nhớ nơi mình sinh sống mấy chục năm, không nhớ bố mẹ bạn bè cho được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play