Đến sáng ngày hôm sau, mọi người vẫn hoạt động như bình thường, Xuân Yên cũng đã rời đi tối qua cũng có nhiều người lo lắng cho sự sống của ả sau khi rời bộ lạc, họ tiếc thương cho số phận bi thảm của một giống cái xinh đẹp, nhưng cũng có những thú nhân lại phẫn nộ trước những gì mà Xuân Yên đã làm, bọn họ chả mặc tâm đến sự sống còn của ả mà còn có ý trù cho Xuân Yên chết.

Ba người Trương Tiểu Hạ quay về hang của mình sau một đêm khó khăn, Tiểu Hạ vẫn còn buồn phiền về việc Xuân Yên, nhưng khi nhìn thấy hai giống đực đang lo lắng cho mình cô lại phấn chấn hơn.

“ Nàng mau đi ngủ đi, tối qua đã xảy ra nhiều chuyện làm nàng phải sợ, Tiểu Hạ mau chợp mắt một chút đi!" Thiên Hoàng lăn qua lăn lại cho ấm ổ rồi nói.

“ Thiên Hoàng huynh trận tự một chút" Trương Tiểu Hạ mắng nhẹ Thiên Hoàng rồi đi tới Tang Văn mà hỏi: “ Sao huynh lại thức dậy sớm hơn dự tính quá vậy?"

Tang Văn đang lúi húi nướng thịt cho cô, sau khi nghe được câu hỏi liền cười mà đáp: “ Lúc đó ta như có linh cảm nàng đang gặp nàng nên thức tỉnh thôi! Nhưng ta luôn có cảm giác ai đó cô đánh thức ta dậy trong giấc mơ vậy!"

Tang Văn vẫn đang hoài nghi vì lúc đó trong giấc ngủ, y như nghe ai đó đang gọi tên mình với một giọng rất gấp gáp và lo lắng, luôn miệng nói “ Thức dậy đi, Tiểu Hạ đang gặp nguy hiểm, dậy đi!" những câu nói đó liên tục lặp lại nhiều lần, nên Tang Văn đã tỉnh dậy sớm hơn so với dự tính.

“ Có người gọi huynh dậy sao? Nó thật mơ hồ đấy!"

“ Ta cũng không biết, nào mau ăn rồi lên ổ ngủ đi!"

“ Mấy huynh không thấy dạo này ta có chút béo lên rồi sao?" Trương Tiểu Hạ vỗ vào bụng mình rồi nói, dạo này cơ thể cô không tốt, thường xuyên không muốn ăn thay vào đó là buồn ngủ suốt ngày cô chỉ mơ là mình được ngủ, Trương Tiểu Hạ có thể ngủ từ sáng đến tối đều được.

“ Nàng không khoẻ chỗ nào sao?" Thiên Hoàng và Tang Văn lo lắng mà hỏi thăm

“ Không phải, chỉ qua là ta không muốn ăn, béo quá rồi!" Trương Tiểu Hạ lắc đầu liền quay người về phía tổ liền nằm xuống, cô giang hai tay ra đập xuống tổ mà nói.

“ Hai huynh còn không lại đây?!"

________

Mùa xuân cuối cùng cũng đã đến, mọi hoạt động của thú nhân trong tộc lại trở lại bình thường, bộ lạc được thu nhận cũng không rời đi mà chọn cách ở lại cùng nhau xây dựng lên một bộ lạc lớn mạnh.

Trương Tiểu Hạ cũng đã dần quên mình là người ở thế giới hiện đại, cũng không còn nhớ ngày mà mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, cô dần dần hoà mình vào thiên nhiên sống chúng với các thú nhân.

“ Tiểu Hạ, dạo này hoạt động của ba người thế nào?" Hàn Ngọc đi bên liền hỏi.

“ Sao lại hỏi ta như thế?" Trương Tiểu Hạ hỏi lại rồi mới trả lời: “ Vẫn bình thường thôi, vui vẻ sống qua ngày!"

“ Cô có vẻ cũng đã quen với cuộc sống ở đây rồi nhỉ?"

“ Ngươi đừng nhắc nữa, ở đây ta sống rất tốt giờ trong đầu ta không có gì lưu luyến ở thế giới đó nữa!" Trương Tiểu Hạ trả lời dứt khoát, cô không để ý đến Hàn Ngọc, trên gương mặt đã nở một nụ cười mãn nguyện.

“ Nếu cả ba sống tốt thế, vậy thì sinh hoạt thế nào? Có ổn định không?"

“ Ý ngươi là gì?"

“ Giao phối chứ là gì?" Trong sự bằng hoàng và chưa hiểu chuyện gì của Trương Tiểu Hạ thì Hàn Ngọc đã hỏi một câu làm cô không giám trả lời, mà ngại ngùng quay đi chỗ khác.

Cứ nhắc đến chuyện này, cô lại nhớ đến buổi tối của ba ngày trước, hôm đó là đến lượt Tang Văn ngủ với cô, bởi một tháng cô sẽ cho mỗi người mỗi tuần, tối đó Trương Tiểu Hạ nghĩ vẫn sẽ giống như Thiên Hoàng thôi không có gì phải sợ, vì đây là lần đầu tiên cô và Tang Văn đối diện nhau, cũng không hẳn là lần đầu, cái đêm mà kết bạn lữ đó mới là lần đầu nhưng lúc đó Trương Tiểu Hạ không để ý nhiều, với lại chỉ qua là tiếp xúc nhẹ ngoài da nên không đáng sợ, chỉ có tối đó Trương Tiểu Hạ mới biết mình đã sai.

“ Tang Văn…cái đó…huynh có hai cái là sao???" Trương Tiểu Hạ sốc nặng khi thấy hai cái ngoe nguẩy trước mặt mà sợ hãi.

“ Có gì mà nàng sợ vậy? Thú nhân thuộc tộc giống ta đều như vậy mà?" Tang Văn trả lời một cách hiển nhiên không để ý đến sắc mặt biến sắc của cô.

“ Ý ta không phải là thế, mà là tại sao không phải là một mà là hai?"

“ Hai cái là đặc trưng nhận biết loài thú nhân bọn ta rồi!" Tang Văn nhìn về phía cô rồi nghi ngờ hỏi: “ Đừng nói với ta là nàng đáng tính trốn đấy nha?"

“ Đâu ta đâu có trốn!"

“ Vậy thì được, chúng ta bắt đầu thôi!"

______

Nghĩ đến đây Trương Tiểu Hạ đã rùng mình, một cái đã khổ đàng này hai cái nó hành cô đau cả mấy ngày không hết, hôm nay mới đỡ.

“ Ngươi đừng nhắc đến vấn đề đó nữa, làm ta nổi da gà rồi nè!"

“ Được rồi không nhắc đến nữa, chúng ta đến khu giữ thú trẻ xem bọn nhóc thế nào!"

“ Được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play