Thiên Hoàng cũng rất muốn tin những điều này, y và cô ta gì cũng đã lớn lên bên nhau, cùng chơi đùa, ăn uống, hiểu tính cách của nhau, nhưng Thiên Hoàng không thể chỉ vì những điều đó mà làm tổn thương bạn lữ của mình.
“ Tin cô? Tôi lấy thứ gì để tin, sau những gì mà cô đã làm với Tiểu Hạ?"
Xuân Yên dường như đã biết mình bị bại lộ, cô ta muốn chạy nhanh để thoát thân nhưng ả đã đánh giá thấp sự phẫn nộ này rồi. Tang Văn dùng đuôi rắn của mình quấn lấy cô ta rồi hất sang một bên.
“ Ta đã thề với bản thân kẻ nào dám chạm vào Tiểu Hạ, thì nhất định ta sẽ ăn tươi kẻ đó, cho dù đó có là kẻ nào đi chăng nữa!" Tang Văn mang sát khí lạnh lẽo bước đến chỗ ả ta, Xuân Yên giờ mới biết sợ, cô ta vội vàng bò lại dưới chân của Thiên Hoàng mà cầu xin.
“ Thiên Hoàng, huynh mau cứu ta đi, ta xin huynh, hãy nể tình chúng ta cùng nhau trưởng thành mà bảo hắn tha cho ta một cơ hội sống, được không?"
Thiên Hoàng chỉ hận mình không một tay bóp chết ả ta thì hà tất gì cứu. Y hất tay cầu xin của ả ta ra, bước về phía Trương Tiểu Hạ.
“ Chuyện cô làm tự thân cô gánh chịu, tôi không thể giúp người đã cố gắng lấy mạng giống cái mình được!"
Trương Tiểu Hạ nhìn Xuân Yên khóc lóc van xin, cô cũng có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến việc ả đã muốn giết mình, cô lại không thể mềm lòng.
“ Tôi có một thắc mắc, bản kế ước với bộ lạc cô không đặt tay thề sao?"
Ả ta đứng trước câu hỏi của Trương Tiểu Hạ mà ngập ngừng cả buổi không nói được. Ngày đặt tay lên kế ước mà lập lời thề Xuân Yên đã không làm, mà giả vờ đặt lên để thoát khỏi hiềm nghi của mọi người, vì ả biết nếu ký kế ước ả sẽ không lấy những thứ mới trong bộ lạc để cho những bộ lạc lớn mạnh khác, nhằm lấy thêm nguồn lực cho kế hoạch của bản thân.
“ Cô đã không ký sao?" Trương Tiểu Hạ nhìn ả ta ngập ngừng cả buổi trời không nói liền có chút đoán ra, cô tức giận mà tra hỏi tiếp: “ Vậy là những công thức, cách chế tạo vũ khí và những thứ khác cô đều đưa ra bên ngoài? Chẳng trách gì bọn Khiết Đẳng lại có thể chế ra những vũ khí đó!"
Đang lúc tra hỏi thì mọi người trong bộ lạc nghe tin cũng đến, trong đêm tối cuối đông trời chỉ se lạnh một chút, sự im tĩnh của màn đêm đã biến mất thay bằng tiếng xì xào bàn tán của mọi người.
Dẫn đầu là tộc trưởng, bà bước vào đem theo sự uy quyền và tức giận. Bà không ngờ đứa cháu gái mà mình yêu quý lại có thể làm ra chuyện động trời như vậy, bà biết là đứa cháu gái mình muốn cướp vị trí của Trương Tiểu Hạ, nhưng không ngờ lại làm ra chuyện bán đứng cả bộ lạc như vậy. Nếu trước kia Xuân Yên muốn làm giống cái của Thiên Hoàng thì chuyện đó rất dễ dàng, nhưng Xuân Yên lại không đồng ý dù bà có khuyên như thế nào, nay Thiên Hoàng đã có bạn lữ lại muốn cướp vị trí mà không trừ thủ đoạn, Trương Tiểu Hạ lại còn là vị ân nhân có công ơn rất lớn đối với bộ lạc, Xuân Yên là muốn giết lần nay người bà này cũng không cứu được.
“ Bà, bà ơi...bà đến cứu cháu đúng không?"
Xuân Yên khóc lóc nhìn về phía người bà già yếu, tộc trưởng không liếc cháu gái một cái mà bước đến chỗ ba người Trương Tiểu Hạ.
“ Tiểu Hạ, cô có bị thương ở đâu không? Xin tha lỗi cho tôi vì không thể dạy cháu gái mình đàng hoàng!" Khi nghe tin cháu gái mình dẫn thú nhân của bộ lạc Nguyệt Long vào và giết Trương Tiểu Hạ bà đã vội vã đến đây cho dù đã già nhưng bà vẫn bước thật nhanh, bà sợ Trương Tiểu Hạ sẽ xảy ra điều gì đó dẫn đến hai giống đực kia tức giận, như vậy cả bộ lạc sẽ không gánh chịu được.
“ May cho bà là nàng ấy không bị thương, nếu không bà nghĩ mọi thứ sẽ yên tĩnh vậy sao?" Tang Văn trả lời
“ Vâng vâng, không biết mọi chuyện nên giải quyết như thế nào?" Tộc trưởng già yếu cao tuổi nhưng vẫn khép nép cung kính trước thần thú nhân trẻ tuổi.
“ Bà hỏi bọn ta sao?" Tang Văn tiếp tục nói với sự phẫn nộ: “ Theo ta thì nên giết ả giống cái không biết điều đấy, không biết ý khiến của tộc trưởng như thế nào?"
“ Giết?" Tộc trưởng sợ hãi mà hỏi lại: “ Tôi biết con bé đã phạm phải điều không nên, nhưng giết nó có quá không?"
“ Quá? Ả ta đã gây ra nhiều thứ đáng chết như vậy giết là quá sao? Nếu không phải Tiểu Hạ nói ta đã một phát nuốt sống cô ta rồi!" Tang Văn phẫn nộ hỏi lại.
“ Thiên Hoàng, ngươi cũng muốn giết con bé sao?" Tộc trưởng quay sang hỏi
“ Việc này là do cô ta tự chuộc lấy, ta không có quyền quyết định!"
Nghe Thiên Hoàng nói vậy ả ta liền khóc lóc sợ hãi mà xin: “ Không, tôi không muốn chết, bà à.... Thiên Hoàng...mọi người...cầu xin hãy tha cho tôi!"
Cho dù Xuân Yên có cầu xin đi chăng nữa thú nhân xung quanh cũng không mảy may quan tâm đến cô ta, thay vào đó là sự tức giận và mắng mỏ đến từ mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT