Đến khi cô tỉnh dậy đã sáng ngày hôm sau, Trương Tiểu Hạ vẫn còn khó tin mình lại lạc vào một thế giới đáng sợ như vậy, chẳng lẽ trên đời còn có sự tồn tài của những thế giới khác sao?
Nhìn vết thương ở tay được đắp lá băng bó bằng dây da thú, còn có mảnh đã thú gượng gạo mặc trên người không được may vá.

Trương Tiểu Hạ ngồi dậy, chật vật với tấm đã thú rớt lên rớt xuống, tính đi xuống lấy dây để cố định nhưng đã bị giọng nói cản lại
“Giống cái, nàng đang bệnh đừng ra khỏi tổ!"
Hắn bước đến thủi lòng bàn chân cô rồi nhẹ nhàng để vào tổ lá.

Trương Tiểu Hạ nhìn người trước mắt không có ác ý, lại cứu cô hết lần này đến lần khác còn nhẹ nhàng cũng buông lỏng cảnh giác.
“ Đừng gọi ta là giống cái, tên của ta là Trương Tiểu Hạ, cứ gọi là tiểu Hạ!"
“ Tên của nàng thật hay, còn ta tên Thiên Hoàng!"

Trương Tiểu Hạ nghe cái tên này có chút quen tai như đã nghe ở đâu đó, là tiểu thuyết, cái tên này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết về người thú.

Nghĩ đến đây cô mới ngớ người ra, chỉ vì một cú ngã mà có thể xuyên vào trong sách, thế chẳng phải những cuốn tiểu thuyết xuyên không là thật sao.
Thấy cô thẫn thờ, Thiên Hoàng liền khuơ tay: “ Nàng sao vậy?"
“ Ta có chút đói, có gì ăn không?"
Nghĩ đến mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết này cũng đã được một ngày chưa có gì bỏ vào bụng đương nhiên là đói rồi.
“ Tiểu Hạ, nàng chờ ta một lát!"
Thiên Hoàng chạy về phía những con thú mình đi săn được, dùng móng vuốt và miệng xé một miệng nạc rồi cẩn thật để vào lá mang đến cho cô.
“ Nàng mau ăn đi, sáng sớm ta đã đi săn đấy, trông nàng gầy như vậy nên ăn nhiều một chút!"
Nhìn miếng thịt nằm trên lá, bên trên còn có máu đỏ nhất thời khiến cô buồn nôn nhưng vẫn có nhịn lại.
“ Nàng không thích ăn thịt sao?"
“ Không phải!"
Thịt chưa chín làm sao ta có thể ăn đây? Ai viết cuốn tiểu thuyết ngu ngốc này vậy trời!
“ Huynh cũng ăn sống như vậy sao?"
“ Đúng vậy, ở đây khi săn được con mồi sẽ ăn tươi như vậy mới ngon!"
“ Nhưng ta không thể ăn được!"
“ Nàng sao lại không thể ăn? Có phải đau chỗ nào không?" Thiên Hoàng nhìn xung quanh cô mà hỏi
“ Ta muốn ăn chín, khi chín nó sẽ ngon hơn!"
“ Chín?"
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Thiên Hoàng làm cho cô thở dài, làm sao cô sinh tồn ở đây được nữa chứ?

“ Huynh có thể ra ngoài nhất cho ta ít nhành cây khô, và một cây khô cỡ vừa được không?"
Sau khi Thiên Hoàng đi, cô đi ra ngoài bẻ một ít cành cây có lá tươi vào quét lại chiếc hang động.

Lặt vài viên đá to vào bên trong để làm bếp, sau khi Thiên Hoàng đem củi khô về cô bắt đầu cách tạo ra lửa cổ xưa mà mình đã từng đọc qua, không biết có thể làm ra lửa không nhưng cô mong nó sẽ thành công nếu không cô sẽ phải nhịn đói mất.

Nhưng có đánh một ngày trời cũng không có chút khói nào, chẳng lẽ không làm ra lửa được.
Thiên Hoàng thấy tay cô đã bị trầy xước nên đã giành lại làm, không ngờ chỉ trong ít phút đã có khỏi.
“ Thiên Hoàng, huynh xoay nhanh lên sắp được rồi!"
Cuối cùng sau bao nỗ lực của Thiên Hoàng lửa cuối cùng cũng đã cháy, tim cô cũng thả lỏng ra được dường nào.
Thiên Hoàng tò mò với thứ vàng đỏ màu, muốn đưa tay vào xem cũng may Trương Tiểu Hạ nhìn thấy đã đánh vào tay.
“ Lửa này không chơi được, nếu bị bỏng sẽ bị thương nặng, nên tránh xa một chút!"
“ Vậy nàng ngồi lên đây, để ta làm chính giúp nàng không thể để giống cái của mình bị thương được!"
Trong khi chờ nướng thịt chín, Trương Tiểu Hạ và Thiên Hoàng đã trò chuyện với nhau, Tiểu Hạ nhờ vậy mới biết đây là thế giới của thú nhân nơi thú nhân tồn tại.

Thú cái ở đây rất quý hiếm nên rất được bảo vệ, cứ mười đàn con chào đời chỉ có một giống cái hoặc là không, chính vì thế giống cái có thể lấy nhiều giống đực và địa vị rất cao.
Cái xã hội này thật là phiền!
“ Thơm quá, không ngờ khi chín nó có thể thơm như vậy!"
Cả hai người ăn rất ngon lành, nhưng trong lòng Trương Tiểu Hạ thầm nghĩ mình sẽ phải sống ở thế giới này bao lâu.

Nhận ra việc mình vẫn chưa biết thế giới này ra sao, nên sau khi ăn xong cô liền ngỏ ý muốn ra ngoài, muốn xem thế giới này liệu sống ở đây có được không, còn phải làm quen với những người mới nữa, như vậy khi cần giúp đỡ họ mới sẵn sàng.

“ Nàng muốn ra ngoài sao?"
“ Đúng vậy, ta ra ngoài một lát sẽ về!" Khi sáng có ra ngoài lặt đá cô có nhìn thấy vài hốc đá và tiếng trò chuyện của phụ nữ và có nam nhân nữa.
“ Ta đi cùng nàng, nếu giống cái chưa kết bạn lữ ra ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm!" (**)
“ Vậy nhờ huynh đưa ta đến chỗ mọi người làm quen!"
Thiên Hoàng đưa cô đến nơi tập trung của mọi người, có thể nói đây là bộ lạc nhỏ nơi những con thú đến tìm bạn đời và sống định cư ở đây.

Đến nơi đã rất nhiều thú nhân với những hình thú khác nhau, nhìn mới để ý, những thú nhân ở đây khi biến thân thành người đều sẽ giữ lại cho mình một dáng vẻ của thú, người thì tai, đui, răng… Thiên Hoàng cũng để một đôi tai màu trắng rất dễ thương.
Thấy có giống cái còn chưa kết bạn lữ các giống đực ở đó liền muốn chạy đến làm quen, nhưng khi nhìn thấy người đi phía sau liền sợ hãi mà không dám đến.

Thấy mọi người có vẻ sợ mình cô mới quay lại hỏi người phía sau.
“ Thiên Hoàng sao mọi người lại sợ chúng ta như vậy?"
“ Là do sức mạnh, nàng có thấy những dấu ấn và những chiếc gạch ở trên người họ không? Những thứ đó nói ra địa vị của họ, bọn họ chỉ là thú săn có vài vằn chỉ để dọa những kẻ yếu, còn ta có cả dấu ấn dũng mãnh thức tỉnh chính vì thế họ mới sợ!"
“ Vậy huynh là kẻ mạnh nhất ở đây sao?"
“ Đúng vậy!"
Trương Tiểu Hạ nhìn ngó xung quanh cuối cùng mới tìm được một người giống mình, đó là giống cái bọn họ đang được các giống đực khác vây quanh muốn được kết bạn lữ, thấy có giống cái trẻ lạ vào bộ lạc các giống cái khác đều tỏ ra ghét bỏ nhưng cũng có giống cái hiền lành.
( **) Kết bạn lữ: vợ chồng, kết hôn, sống chung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play