Ánh mắt của Tang Văn dần trở nên tối sầm lại, phải biết đám rau xanh này là hắn và Tiểu Hạ tùm kiếm và trồng được lại là thứ mà tiểu Hạ yêu thích nhất, vậy mà đám phế vật này lại dám đến lấy trộm.

Tà khí xung quanh người Tang Văn được hiện lên, đến khi bọn chúng phát hiện ra sự nguy hiểm thì đã quá muộn, Tang Văn đã ở sau lưng bọn họ.
“ Đám phế vật các ngươi dám đến đây cứu rau? Đi chết đi!"
“Mau chạy thôi!"
Một lũ trộm chưa kịp chạy đi thì đã bị đuôi của Tang Văn quật cho ngã hết, bọn chúng không thể chạy đi nên đành hợp sức lại đánh.
Sức tấn công của Tang Văn rất mạnh, nhưng tên to con nhưng cấp thú rất nhỏ chỉ cần vài cái quật đuôi của Tang Văn đã bật đi xa.

Khí thế ngút trời kèm theo sự giận dữ đó ở ánh mắt cũng kiến cho bọn chúng sợ hãi mà bỏ chạy.

Tang Văn khong có ý định bỏ qua cho những tên ăn trộm này, mà muốn đánh chết hắn để hả cơn giận trong người, nhưng khi đang tính đuổi theo thì nghe thấy tiếng gọi của Trương Tiểu Hạ.
“ Tang Văn không được đuổi theo!"
Trương Tiểu Hạ rất lo lắng cho Tang Văn, nên muốn thử ra ngoài tìm và xin lỗi, vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng đánh nhau còn có luồn sáng chỉ có Tang Văn mới có nên đã chạy ra.
“ Nàng đừng chạy, sẽ bị thương đấy!"
Trương Tiểu Hạ không nghe Thiên Hoàng đang chạy phía sau, mà cứ tiếp tục chạy đến chỗ Tang Văn.

Hắn chưa kịp mở lời thì đã bị cô tát cho một cái dưới sự ngỡ ngàng của Tang Văn và Thiên Hoàng.
“ Sao huynh dám tự ý đánh nhau như vậy? Lỡ bị thương thì sao?"
“ Bọn họ là trộm, đến trộm rau của nàng!" Tang Văn không trách cô vì đã đánh hắn mà chỉ sợ cô buồn thôi
“ Huynh có biết như vậy nguy hiểm lắm không? Nếu bọn chúng nhiều người có phải huynh bị thương rồi không?"!
“ Ta xin lỗi!"
Mọi người nghe tiếng ồn cũng chạy đến, nhìn thấy một dã thú to lớn như vậy lại trở nên nhỏ bé trước một giống cái thật khiến cho người khác phải tò mò.
“ Lần sau nếu có trộm cứ thông báo một tiếng, cậu đã là thành viên của bộ lạc không cần phải đánh nhau một mình!"Tộc trưởng sau khi nghe chuyện cũng đi tới, từ khi Tang Văn đến bộ lạc này đã giúp đỡ bộ lạc rất nhiều còn không gây phiền hà gì, sớm đã được mọi người thầm công nhận là thành viên trong bộ lạc.
“ Cảm ơn tộc trưởng đã quan tâm!"

“ Giải tán đi, trời tối rồi mọi người về đi ngủ đi!"
Sau khi tộc trưởng và mọi người rời đi chỉ còn lại ba người đứng đó.

Trương Tiểu Hạ trong lòng thật sự rất lo lắng, lúc nhìn thấy Tang Văn đang đánh nhau với đám quái thú liền thấy bất an mà chạy xuống.

“ Thiên Hoàng, huynh cõng ta về được không?"
“ Nàng bị thương chỗ nào sao?"
“ Chân ta có chút đau, có lẽ khi chạy xuống bị va vào hòn đá nào đó!"
Thiên Hoàng nghe cô bị thương liền chạy lại bế cô lên, còn về phía Tang Văn lúc thấy cô bị thương lòng lại nặng xuống, có lẽ giờ phút này hắn nên phải rời đi.
“ Huynh còn đứng đó, còn không về?" Trương Tiểu Hạ gọi hắn về cùng, khi thấy cô gọi Tang Văn rất vui liền chạy đến đi cùng họ về.

Vừa lúc này hắn còn nghĩ cô đã không cần hắn, cô đã dặn hắn không được đánh nhau trong bộ lạc, hắn nghĩ khi Tiểu Hạ thấy hắn đánh với bọn quái thú kia sẽ bỏ rơi hắn, cái tán đó và sự thờ ơ vừa rồi Tang Văn đã nhầm tưởng cô không cần hắn, nhưng khi nghe cô gọi hắn về trong lòng hắn thật sự rất vui.
“ Nàng ngồi xuống đây, ta ra lấy nước vào giúp nàng rửa chân!"

Chờ Thiên Hoàng ra ngoài rồi Tang Văn mới từ từ tiến đến ngồi xuống đỡ đỡ lấy bàn chân đang hơi rỉ máu của cô.

“ Ta xin lỗi, làm nàng bị thương rồi!"
“ Là ta xin lỗi mới phải, thật sự là ta không có ý định sẽ bỏ rơi huynh, chỉ là sau khi kết bạn lữ với Thiên Hoàng ta rất mệt, nên ta muốn gặp huynh và việc kết bạn lữ giữa hai ta là vào tháng sau!"

Trương Tiểu Hạ nói sau liền quay sang chỗ khác, khuôn mặt ửng đỏ của cô làm cho Tang Văn ngạc nhiên.

Nàng ấy thích mình, muốn kết bạn với mình!

Sau khi chân cô được băng bó lại thì cũng đến giờ đi ngủ, cả ba lại trở lại ngủ cùng nhau.

Về chuyện có trộm mãi đến sáng hôm sau Tang Văn mới kịp nói cho Thiên Hoàng và cô biết chuyện, trong bộ lạc có người tiết lộ ra bí mật nhưng theo quan sát cả cả ba thì không có ai bị chết hay bị khế ước phạt.

Vậy kẻ nào đã báo tin cho bọn chúng?

Vấn đề này đã được cô suy nghĩ cả một buổi sáng, cô loát lại các tình tiết mà mình nhớ trong tiểu thuyết, nhưng theo các tình tiết thì cô đã thay đổi rồi sao lại có vấn đề này sảy ra? Chẳng lẽ là do cô ta?.

Ngôn Tình Cổ Đại
Trương Tiểu Hạ liền đứng dậy mà đi lấy khế ước ra mà xem, nhưng trong những dấu vân tay này cô không dám chắc là kẻ đó có in dấu lên hay không?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play