Edit: Thoumy
Beta: Chim Tu Căng
===================================
Chiều tối, sắc trời mờ mịt, Lục Thất kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng cho thuê.
Ánh đèn đường mờ nhạt, kéo dài cái bóng của cô, mang đến bầu không khí có phần cô đơn, buồn bã.
Cả ngày hôm nay, cô đã chạy khắp nơi phỏng vấn, cố gắng tìm một công việc. Tuy nhiên, kết quả là cô được thông báo về nhà đợi tin tức.
Bất cứ ai thông minh đều nghe hiểu, chuyện này có nghĩa là cô đã bị từ chối khéo.
"Ai..." Lục Thất nặng nề bước về phía trước, nhớ tới cảnh tượng hôm nay bị từ chối, không khỏi thở dài một tiếng.
Cô đã tốt nghiệp đại học được hơn hai tháng, nếu không tìm được việc làm, tiền trước đó cô tiết kiệm được dựa vào công việc bán thời gian sẽ bị tiêu sạch, đến lúc đó không chỉ phải đối mặt với tình cảnh uống gió Tây Bắc, còn có thể vì không trả nổi tiền nhà mà bị ông chủ nhà đuổi đi, phải ngủ ngoài đường.
Vì vậy, đối với cô ấy, không có gì gấp hơn tìm kiếm một công việc.
"Ôi, mới mười mấy năm không gặp, vị hôn thê của bổn vương sao lại trở nên nghèo túng như vậy?" Ma Vương lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm Lục Thất dưới mặt đất, có chút chán ghét lẩm bẩm.
Lục Thất mặt mày ủ rũ suy nghĩ làm sao tìm được việc làm, hoàn toàn không biết gì về việc mình bị người ta nhìn chằm chằm.
Ma Vương quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô một lần, vuốt mái tóc dài ngang vai màu trắng bạc của mình, cau mày nói: "Bổn vương là đệ nhất mỹ nam của ma giới, vị hôn thê lớn lên bình thường còn chưa tính, lại còn ăn mặc tồi tàn như vậy thực sự làm mất mặt bổn vương.."
Lục Thất hắt hơi.
Cô xoa xoa chóp mũi, nghi ngờ nhìn xung quhắn: "Hôm nay cũng không lạnh... sao mình có thể hắt hơi? Chẳng lẽ có người mắng mình sao?"
"Thật sự chậm tiêu." Ma Vương bất mãn mím môi, nhíu mày ghét bỏ nói: "Ngay cả hơi thở của vị hôn phu cũng không cảm nhận được sao?"
Lục Thất "chậm chạp" không biết mình bị người ghét bỏ, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
"Thôi quên đi, dù sao cũng là vương hậu do bổn vương tự mình lựa chọn, cho dù ngu xuẩn đến đâu cũng chỉ có thể tiếp nhận." Ma Vương bĩu môi "bất đắc dĩ" nói.
Hắn thong thả bay phía sau Lục Thất, theo cô về nhà.
Tình hình kinh tế của Lục Thất đã đến nông nỗi nghèo rớt mồng tơi, cho nên cô chỉ có thể thuê nhà ở một khu dân cư vừa hẻo lánh lại cũ kỹ, con đường mỗi ngày đi về nhà đã thưa thớt, đèn đường lại lờ mờ, thường xuyên chìm trong bóng tối, càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Lục Thất đi trên con đường tối đen như mực, trong lòng không hiểu sao có chút bất an. Điều kì lạ là, con đường này tuy tối đen, nhưng cô đã đi rất nhiều lần, chưa bao giờ cảm thấy không yên như hôm nay, luôn cảm thấy sau lưng có người đi theo, sống lưng lạnh lẽo.
"A!" Lục Thất bị phân tâm không thấy rõ đường, bị lon soda trên mặt đất doạ sợ, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
"Thật vụng về". Ma Vương vốn theo phản xạ muốn lao tới giúp cô, lại phát hiện cô đã ổn định thân thể, đành hậm hực bay ngược lên không trung, chán ghét nói.
Vì ngăn vị hôn thê "liều lĩnh" của mình lại ngã xuống lần nữa, Ma Vương mặt không chút biểu cảm, rót ma lực cường đại vào đèn đường trên toàn bộ con đường, khiến chúng trong nháy mắt trở nên sáng ngời.
"Hả? Đèn đường đã được sửa chữa rồi sao?" Lục Thất nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt vốn u ám hiện lên một tia mừng rỡ, cả người thoạt nhìn có sức sống hơn không ít, "Thật sự là tốt quá rồi."
Ma Vương nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, sờ sờ chóp mũi, không được tự nhiên nói thầm: "Cười rộ lên cũng không xấu lắm, cũng tàm tạm đi..."
Lục Thất không biết đèn sáng là công lao của Ma Vương, còn tưởng rằng chính quyền thành phố tốt bụng sửa chữa đèn đường ở khu vực này, trong lòng khen ngợi vô số lần.
Ma Vương lặng lẽ theo cô về nhà.
Thừa dịp Lục Thất móc chìa khóa mở cửa, hắn một bước xuyên tường vào trong trước, dùng ánh mắt soi mói đánh giá một lần trong phòng, cau mày nói: "Phòng rách nát như vậy sao có người ở được?"
Căn nhà Lục Thất thuê có một phòng ngủ, một phòng khách, không gian chật hẹp bức bách không nói, trang trí tổng thể còn rất cũ nát, vách tường loang lổ ố vàng, cửa sổ sắt rỉ sét bong tróc sơn, gạch lát sàn nhà không chỉ phai màu mà còn thiếu góc, toàn bộ căn nhà đều tản ra mùi mốc cũ kỹ.
"Thê tử bổn vương làm sao có thể ở một nơi như thế này?" Ma Vương cảm thấy vô cùng khó chịu, mặt mày nhăn lại.
Vốn muốn từng bước từng bước đến bên cô, lấy được thiện cảm từ cô sau đó lại mang cô trở về ma giới, hiện tại xem ra, cô ở nhân giới sống cũng không được tốt lắm, dứt khoát trực tiếp dẫn cô đi...
"Tiền chỉ đủ chống đỡ đến cuối tháng..." Lục Thất không biết mình đang đối mặt với nguy cơ bị bắt đi, cô nhìn không chớp mắt vào số dư hiển thị trong ngân hàng trên điện thoại di động, mặt mày ủ rũ nói, "Nếu còn không tìm được việc làm thì thảm..."
Cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên ở viện phúc lợi, không có cha mẹ hay người thân để nương tựa, nếu thật sự bị đuổi ra khỏi căn nhà này, cũng chỉ có thể ngủ ngoài đường.
Ma Vương nghe cô lẩm bẩm một mình, khinh thường nghĩ: Không phải chỉ là tìm một công việc sao? Có gì khó khăn? Bổn vương chỉ cần động ngón tay là có thể giải quyết vấn đề này.
Hắn liếc nhìn quanh phòng, cuối cùng đem tầm mắt tập trung vào một tờ rơi trên bàn trà, trên đó viết: Nhà bánh ngọt xx long trọng khai trương, mọi khách hàng đến ủng hộ đều giảm giá một nửa.
Cái này!
Ma Vương tùy ý nhấc đầu ngón tay, tờ rơi liền không một tiếng động bay đến lòng bàn tay hắn.
Hắn thô lỗ quét tờ rơi này một lần, bị một câu nói trên hấp dẫn —— "Ở đây có các loại bánh ngọt yêu thích của các cô gái trẻ, là thiên đường món tráng miệng danh xứng với thực."
Hóa ra các cô gái trẻ đều thích bánh ngọt...
Ma Vương nhìn chằm chằm những chữ này, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, trong lòng nảy ra một ý tưởng. Sau đó, hắn hơi khép ngón tay lại, đem ma lực tụ tập ở lòng bàn tay, đem tờ rơi đốt thành tro tàn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT