"Yên tâm đi, chờ đến lúc phát hỏa ta đã không còn rồi!" Ta cách một tiếng cắn đầu con cá vàng nhỏ trên tay, giòn tan!

Hu hu hu...

Đạp Tuyết lại khóc thút thít, hải mã mạnh nhất trong hải vực, bây giờ lại khóc đến nước mắt nước mũi tuôn rơi, như vậy có được không?

Ta vỗ sau lưng nàng, vẻ mặt ghét bỏ, "Đừng khóc! Từ hôm nay trở đi, mỗi giọt nước trong biển này đều là ta. Lục giới lớn lao, ai có thể giống nữ vương Nhân Ngư, chết cũng ngầu đến nổ trời như vậy?"

Hu hu hu...

Nàng khóc càng to hơn!

"Được rồi! Giao cho ngươi một nhiệm vụ."

"Ừm, cái gì?"

"Sau khi ta đi, ngươi đến làm tọa kỵ cho Linh Tê đi, cậu bé luôn muốn tìm được hải mã lợi hại thứ hai, những tìm thế nào cũng không thấy. Ngươi đi, chắc chắn cậu bé sẽ rất vui vẻ, thay ta chăm sóc cậu bé thật tốt." Ta đoạt một con cá vàng nhỏ trên tay nàng, thuận tay lau nước mắt cho nàng, "Nếu tương lai Huyền Linh gặp được người mình thích, ngươi hãy dẫn Linh Tê đi, đừng trễ nải hắn. Có thể đến đảo Doanh Châu tìm Cửu lão tu luyện, ta đã sớm nói với bọn họ rồi."

"Sao lại dẫn Linh Tê rời đi, không phải lấy gậy đánh uyên ương, tay xé người phụ tình sao?" Tiểu khả ái Đạp Tuyết khó thở, nghi hoặc không hiểu. Đồng thời còn siết chặt nắm đấm, hung hăng vung lên, biểu thị mình hoàn toàn có thể làm được!

"Ta mới là người phụ tình..." Ta vô cùng chột dạ, không dám đụng đến những ký ức kia.

Nếu có thể cầu nguyện, đương nhiên ta hi vọng quãng đời còn lại của Huyền Linh sẽ có được hạnh phúc, đồ ngốc kia...

Ta ném cá vàng nhỏ trên tay đi, thở ra một hơi. Đứng dậy, giũ mảnh vụn trên người, hai chân ngồi lâu đến tê dại.

Yên lặng huyễn hóa roi xương cá thành một lưỡi dao ngắn nhỏ, rất tiện tay.

Nhìn phía dưới đáy vực, có người sắp không chịu nổi rồi.

Ta vuốt lưỡi dao xương cá trên tay, nhắm mắt lại, nhón mũi chân, chậm rãi đếm nhịp trống từ mặt biển truyền đến.

Không sai, tộc Giao Nhân không cam tâm rời khỏi trò chơi này, vào thời gian ta chọn trúng này, lại chạy tới tham gia náo nhiệt.

Giờ phút này Đại Tế Ti và Tứ trưởng lão đang giằng co với bọn họ.

Mà ta, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Ta đếm thời gian đọa tiên Thiên Tầm không chịu được đi lên, cũng chính là thời gian ta còn sống.

Chuyện bắt đầu có chút là lạ.

Ta đã đếm tới số một nghìn chín trăm mười ba, vẫn không có động tĩnh gì. Cũng không phải ta vội vàng đi đầu thai, dù sao không ai chán sống cả.

Nhưng chuyện khác thường tất có yêu.

Lẽ ra hắn ta không chống được lâu như vậy, phía dưới có trăm ngàn yêu thú, có thể trùng hợp giết được con yêu thú đã ăn Cửu Vĩ Xà kia, thì sẽ tìm được một mảnh tàn phách cuối cùng, nhưng vận khí của vị đọa tiên thâm tình này chưa chắc đã tốt như vậy.

Ta dự định để hắn ta đánh trận đầu, diệt khí thế của Yêu thú, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, lúc không chịu nổi thì đi lên đổi thành ta xuống.

Hắn ta lại ngồi xổm bên cạnh vực nhìn ta và yêu thú đồng quy vu tận, nhặt lấy một mảnh tàn phách là được. Bây giờ lâu như vậy vẫn chưa lên, hẳn là hắn ta quá chấp nhất, không phải vào trong bụng Yêu thú đoàn tụ với Cửu Vĩ Xà rồi chứ?

Lúc ta đang âm thầm bội phục hắn ta tình thâm, thì người ta đi lên.

Trên người hắn ta đều là vết máu, lấy kiếm chống xuống đất, hơi cong người, tràn đầy thê lương. Mặc dù dảng vẻ hơi thảm, không đành lòng nhìn thẳng, nhưng tốt xấu gì vẫn còn sống.

Nếu hắn ta ra ngoài ta lại không nói cái gì thì có chút khó xử, vì thế ta trầm thấp hỏi một câu, "Vẫn tốt chứ?"

"Ngươi nói đúng, cả đời dài đằng đẵng của ta chính là một chuyện cười, dù bỏ xuống tất cả, cũng không chiếm được một chút ưu ái của nàng." Giọng nói của hắn ta nhỏ bé băng lãnh.

Lúc nói chuyện, bỗng nhiên hai mắt hắn ta run lên, vung kiếm trong tay lên đánh về phía ta, kiếm khí lạnh buốt lướt qua cổ ta, chỉ lệch mấy tấc có thể đưa ta vào chỗ chết. Nhưng cùng lúc đó hắn ta lại kéo ta sang một bên, tránh thoát.

Ta hất hắn ta ra, quay đầu nhìn lại.

Hay cho một nữ yêu thiên kiều bá mị, giờ phút này bị kiếm khí gây thương tích, một tay ôm ngực, hơi nhíu mày, ta nhìn mà yêu. Không trách có thể mê đảo giao nhân Sùng Minh, cũng có thể khiến thượng tiên Thiên Giới khom lưng.

Một kiếm kia bổ lên người Xà Yêu, đồng thời hắn ta cũng trúng một kích của xà Yêu vốn đánh về phía ta. Trong lòng ta sợ hãi, Xà Yêu thật xảo trá, vừa đi lên đã đả thương người, cũng may hắn ta đã kéo ta tránh thoát.

Nhưng ta có chút không hiểu, không phải vị đọa tiên Thiên Giới này muốn sống muốn chết yêu thảm người ta sao, thần tiên cũng không làm, hơn một vạn năm khổ tâm si tình phục sinh người mình yêu.

Thiên Tầm móc một hạt châu trong suốt sạch sẽ, sáng như ánh trăng từ trong ngực ra, đặt trong lòng bàn tay ta.

Viên Tụ Phách Châu này ngưng tụ ôn dưỡng hồn phách của Cửu Vĩ Xà hơn một vạn năm, hồn phách bên trong sớm đã thức tỉnh hơn phân nửa, dục vọng cầu sinh sai khiến nàng ta đi tìm một mảnh tàn phách cuối cùng.

Cho nên, phía dưới đáy vực, tàn phách quy vị, Cửu Vĩ Xà phục sinh.

Một kiếm kia của Thiên Tầm dường như đã hao hết khí lực cuối cùng của hắn ta, hắn ta buồn bã cười một tiếng, nói thật nhỏ bên tai ta: "Bây giờ theo ý ngươi, có phải ta không chỉ ngu xuẩn, mà còn buồn cười không?"

Mặc dù nói với ta, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Cửu Vĩ Xà, không có một tia cảm xúc, coi trời bằng vung.

Ta nghĩ một lát, lắc đầu, "Không, Định Quang Tiên thâm tình lại cao quý."

Hắn ta há miệng cười, trong mắt có ánh sáng, trong giây lát đã tiêu tan.

Nhìn Cửu Vĩ Xà bị một kiếm chém sang một bên, ta ước lượng lưỡi dao xương cá trong tay, "Rốt cuộc ngươi đã làm gì hắn?"

Nàng ta hừ lạnh, "Thâm tình cái gì chứ? Ta chỉ muốn hắn dùng Tụ Phách Châu tìm Sùng Minh về giúp ta, hắn liền tức giận, nói cả đời mình sai rồi. Có bệnh!"

Ta nhìn nơi Thiên Tầm vừa tiên tan, không khỏi bi thương thay hắn ta, yêu không đúng người, chính là chuyện không may, không oán không hối thì như thế nào, chung quy sẽ là mộng lớn cả đời, phó thác sai lầm.

Cũng may thời khắc cuối cùng, hắn ta đã tìm lại bản thân.

Ta giương tay, roi xương cá lăng lệ vung về phía Cửu Vĩ Xà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play