Lâm Quế Hoa còn có gì không rõ, thanh niên trí thức Tiểu Diệc này đúng là cô bé dễ được người ta thích, bà ấy cười gật đầu:“Vậy thím không quấy rầy cháu dọn dẹp phòng nữa, trên đường đi thím gặp Hữu Căn, ông ấy đang đi kiếm đất, có lẽ lát nữa sẽ tới xây bếp cho cháu.

”Diệc Thanh Thanh gật đầu, nhờ Lâm Quế Hoa mang bột mì cao lương đổi lấy chiếu sọt cho Hứa Đông Mai.

Hữu Căn này tên đầy đủ là Triệu Hữu Căn, cùng một bối phận với đại đội trưởng Triệu Hữu Điền, ít hơn ông ta mấy tuổi nhưng cũng đã hơn bốn mươi.

Là Lâm Quế Hoa giới thiệu với cô ông ấy là người sửa mái xây bếp giỏi.

Hai việc này đàn ông trong thôn đều biết, đặc biệt là sửa mái.

Đàn ông trẻ tuổi trong thôn thường dựa vào mấy việc này xum xoe trước cô gái mình thích trong đêm mưa, cho nên nếu nhìn thấy người trẻ tuổi nào đó sửa mái cho một cô gái, vậy chắc chắn vững chắc là có ý.

Chuyện này là thím Quế Hoa nói với cô.

Triệu Hữu Căn mà thím Quế Hoa giới thiệu cho cô, con trai con gái đều đã kết hôn, là người thành thật, tuổi thích hợp nhất, sẽ không phá hỏng thanh danh của cô.

Thím Quế Hoa rời đi, Diệc Thanh Thanh lại đi gánh mấy thùng nước rót đầy lu nước.

Giữa trưa tan làm, đám thanh niên trí thức cũ tan làm sẽ trở về nấu cơm.

Diệc Thanh Thanh múc nước đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng cũng thấy được rõ dáng vẻ của tất cả thanh niên trí thức cũ.

“Chị Triệu, thanh niên trí thức này tên gì thế, có năng lực như vậy, ngay cả vợ của đại đội trưởng cũng khiêng đồ, mang cả lu cả nồi tới cho cô ấy?” Chu Diễm Hồng tiến tới trước mặt Triệu Phương hỏi thăm.

Cô ấy đã tìm được cách trở về thành phố, không lâu sau là có thể rời khỏi nơi quái quỷ này, bàn ghế rương nồi trong phòng còn muốn bán cho thanh niên trí thức mới tới, không nghĩ tới ra ngoài làm việc thì thấy có thanh niên trí thức mới tới ngay cả lu nước cũng có.

“Không biết…” Triệu Phương nhanh nhẹn nhào bột.

“Ngày hôm qua chị dẫn đường cho bọn họ, không hỏi thăm gì sao?” Chu Diễm Hồng không tin tưởng lắm.

Triệu Phương chỉ lo làm việc, không nói chuyện.

“Chị Triệu là lo lắng quá thân với bọn họ, bị bọn họ cầu xin tiếp tế.

Bọn họ tới còn không đúng lúc hơn chúng ta lúc trước, cách thu hoạch vụ thu chia lương thực còn hơn nửa năm nữa, trong đội cho vay lương thực có thể đủ ăn hai tháng đã không tệ.

” Thang Lan che miệng cười duyên.

Chu Diễm Hồng hừ một tiếng: “Cô cho rằng người nào cũng giống như cô, chỉ biết dựa vào tiếp tế ư?”Cô ấy chướng mắt Thang Lan nhìn giống y như hồ ly nhất, nhưng mà đàn ông luôn thích kiểu như vậy, mình còn ăn không đủ no còn nguyện ý kết nhóm nấu cơm với Thang Lan.

Cô ta vừa khóc một cái, giống như người khác đều bắt nạt cô ta.

Chu Diễm Hồng chịu thiệt chỗ cô ta không ít lần.

Mấy thanh niên trí thức nữ mới tới có mấy người khá tốt, đặc biệt là người mới đi múc nước, nhìn còn yếu ớt hơn Thang Lan nhưng người ta tự dựa vào bản thân, đã múc nước mấy chuyến cũng không cần đàn ông giúp đỡ.

…Diệc Thanh Thanh rót đầy lu nước xong, Triệu Hữu Căn tới.

Ông ấy không giỏi ăn nói lắm, lập tức vùi đầu vào làm việc, xây bếp nhiều đất đỏ, còn giúp cô che hết mấy lỗ thủng trên tường.

Tay chân rất lanh lẹ, trước khi làm việc buổi chiều đã sửa xong mái nhà cho cô.

“Chú Hữu Căn, đây là bột mì cao lương cho chú, còn có một ít điểm tâm, chú vất vả quá rồi.

” Diệc Thanh Thanh lấy đồ đã sớm chuẩn bị sẵn ra.

Triệu Hữu Căn nhận lấy bột mì cao lương: “Đã nói chỉ lấy một cân bột mì cao lương, điểm tâm này chú không nhận nổi.

”“Chú đừng nói như vậy, chú còn giúp cháu trét tường nữa.

Hơn nữa làm việc nhanh tới mấy, cũng chậm trễ nhiều thời gian buổi trưa của chú như vậy, không giữ chú ăn một bữa cơm trong lòng cháu áy náy, mới muốn dùng điểm tâm thay thế.

” Diệc Thanh Thanh vội vàng nói.

Trong thôn giúp đỡ làm việc, bình thường đều sẽ bao cơm, Triệu Hữu Căn không từ chối được đành phải nhận lấy.

Nghe thanh niên trí thức Tiểu Diệc nói đạo lý rõ ràng như vậy, giống như ông ấy giúp rất nhiều việc, thật sự khiến người ta ngượng ngùng.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play