Dùng giấy plastic bao một tầng trước, lại dùng khăn tay bảo vệ, rõ ràng là chủ nhân tỉ mỉ bảo quản đồ vật, Diệc Thanh Thanh cầm một cái cho vào miệng:“Thật ngọt!”Kẹo này vẫn còn một ít, Diệc Thanh Thanh cho rằng anh cũng lấy ra chia sẻ, nên đưa còn dư lại cho người khác, không chú ý tới từ đầu tới cuối Vân Cô Viễn không động vào đồ của người khác.

Thấy cô thích khóe miệng Vân Cô Viễn hơi nhếch lên một chút, nhưng thấy cô chia kẹo cho những người khác, Vân Cô Viễn cúi đầu.

Cô đúng là hào phóng!…Diệc Thanh Thanh hồn nhiên không phát hiện Vân Cô Viễn nói thầm trong lòng, dùng hết điểm đánh dấu, lực chú ý của cô cũng chuyển sang những người khác, bắt đầu nghiêm túc ăn dưa.

Là phông nền được đổi mới suất diễn, vừa không cần lo lắng vai phụ trong sách sẽ gây bất lợi với cô, cũng không cần ôm đùi nam nữ chính trong sách, cho nên lẳng lặng ăn dưa tìm thú vui là được.

Mấy người giới thiệu tên họ, lại chia sẻ đồ ăn, trong lúc nhất thời quan hệ kéo gần hơn rất nhiều.

Mỗi người cũng nói ra nguyên nhân mình xuống nông thôn.

Trịnh Hiểu Long nói anh ta là muốn thoát khỏi trong nhà thúc giục kết hôn, chẳng qua không nói có thanh mai trúc mã cha mẹ rất thích, ép bọn họ kết hôn, vùi xuống ngòi nổ khiến tình cảm với nữ chính tan vỡ.

Lý Mộng Tuyết thì thành thật nói ra cảnh ngộ của mình.

Trần Chí Hòa là tới cùng anh em tốt.

Tiền Lai Lai và Diệc Thanh Thanh đều là vì học xong không tìm được công việc.

Vân Cô Viễn vậy mà cảm thấy ở nông thôn càng yên tĩnh, không nói thêm gì nữa.

Những người khác đều nhìn ra được tính tình của anh lạnh lùng, không thích nói chuyện, cũng không hỏi nhiều.

Nói tóm lại sáu người bọn họ, trừ Vân Cô Viễn không để lộ thông tin gì ra, gia thế kém cỏi nhất thuộc về Lý Mộng Tuyết.

Nhà Tiền Lai Lai và Diệc Thanh Thanh không khác nhau mấy, đều là gia đình vợ chồng công nhân viên, chẳng qua cha mẹ Tiền Lai Lai thích em trai cô ấy, nhưng cũng không đến mức cắt ăn mặc của cô ấy và chị gái cô ấy.

Gia thế tốt nhất có lẽ là Trần Chí Hòa và Trịnh Hiểu Long, trong nhà đều có người làm quan.

Nhìn qua hình như Lý Mộng Tuyết thảm nhất, trên thực tế cô ấy cũng có bàn tay vàng.

Tuy quần áo không phải mới tinh nhưng cũng là vật liệu may mặc tốt, còn có thể lấy quả hạch ra chia cho mọi người, không nhìn ra được là người không được sủng ái trong nhà chút nào.

Cũng chỉ có nam phụ bị nữ chính mê hoặc không cảm thấy có gì không đúng, còn cho rằng tự tôn của cô ấy lớn, rất có cá tính.

Diệc Thanh Thanh phát hiện từ lúc Lý Mộng Tuyết nói thân thế của mình xong, số lần Tiền Lai Lai nói chuyện với cô ấy ít đi nhiều.

Có lẽ là cảm thấy Lý Mộng Tuyết giả vờ thê thảm gạt người, không thành thật, nhưng cũng không vạch trần.

Chẳng qua vẻ mặt không đổi xa cách hơn chút, trái lại nói chuyện với Diệc Thanh Thanh nhiều hơn.

Cho nên thực ra mấy người đều có chút tự tin, đối với bọn họ mà nói xuống nông thôn chỉ khổ một chút, không đến mức cảm thấy tuyệt vọng, bởi vậy vẫn duy trì thiện lương của người trẻ tuổi và điểm mấu chốt làm người.

Nhưng thật ra chưa từng xảy ra chuyện chiếm tiện nghi, đỏ mắt như đời trước cô đọc trong chuyện xưa niên đại này.

Chuyện này khiến người ăn dưa như Diệc Thanh Thanh cảm thấy hơi đáng tiếc, chẳng trách trong sách chỉ viết hai trăm chữ giới thiệu hành trình ba ngày hai đêm xuống nông thôn, không có xung đột đương nhiên không cần viết làm gì.

Khi xuống xe lửa Diệc Thanh Thanh cảm thấy xương cốt của mình đã ngồi đến tê rần, thời gian sau đó gần như là dựa vào tinh thần chìm vào hình thức dạy học kỹ năng vượt qua.

Dù sao khi dạy học kỹ năng cô không phải hoàn toàn không có cảm giác với thế giới bên ngoài, vẫn có thể nghe thấy được âm thanh bên ngoài.

Cho nên dưới cái nhìn của người khác, Diệc Thanh Thanh là ngồi xe lâu không thoải mái lắm, vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.

Xuống xe lửa còn phải ngồi ô tô đến huyện Thiết Lĩnh, cũng may bến xe và ga tàu hỏa cách gần, rất nhanh đã mua vé xong.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play