Ở trong siêu thị không gian liên tục ngẩn người đến xế chiều khoảng 4 giờ mới ra ngoài, thấy mẹ Triệu và mấy đứa nhỏ cũng không ở nhà, cô nhíu mày, nghĩ thầm bọn nhỏ chắc là cùng mẹ Triệu trở về nhà cũ bên kia rồi.

Như vậy cũng tốt, tiện cho cô làm việc.

Phòng bếp trong thôn rất đơn giản, một cái bếp lò, một cái tủ chén, một cái vại lớn, một tấm thớt, còn có hai cái thùng gỗ chắc là bình thường dùng để gánh nước.

Từ trong chậu nước đầy ắp cô lấy một ít nước ra rửa mặt, mắt nhìn qua bên bếp cái gì cũng không có, lại nghĩ đến trong trí nhớ nguyên chủ có cất giữ vài thứ, cô tìm được xong thì trực tiếp im lặng.

Trứng gà không đến mười quả, gạo không biết có được nửa cân không, cô chỉ biết ước lượng, một ít muối, bình dầu thì càng sạch sẽ hơn, hai cây cải xanh, thật ra bột mì có một chút, có vẻ cũng không đến nửa cân.

Cô cam chịu số phận, từ trong vại đổ ra một ít gạo rửa sạch, bỏ vào trong nồi chuẩn bị nấu cháo.

Ở trước miệng bếp lò tìm được một que diêm, dựa theo trí nhớ mà nhóm củi.

Lại bị khói làm cho sặc đến mức ho khan, chảy cả nước mắt.

Lạc Khả Khả ném cây củi qua một bên, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lớn.

Mãi cho đến khi trút hết ủy khuất trong lòng, cô mới lau nước mắt trên mặt, nhặt lên que diêm, một lần nữa nhóm lửa.

Lần này rất thuận lợi, củi đã cháy, khói cũng hơi lớn, còn rất sặc người.

Vội vàng rút vài cây củi được nhét đầy củi trong bếp lò ra, làm xong việc này cô đã mệt mỏi quá độ.

Nửa giờ sau, cuối cùng cháo đã nấu xong, bánh bao cũng được hấp nóng, vào lúc cô suy nghĩ có nên đi ra ngoài gọi mấy đứa nhỏ về nhà không thì ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của bọn nhỏ và mẹ Triệu.

“Mẹ, thơm quá đi…, thật sự làm bánh bao sao?” Triệu Đại Oa xông tới kích động hỏi.

“Con đi gọi Nhị Oa, dắt Tam Oa đến, rửa tay rửa mặt sạch sẽ rồi lại ăn.

” Lạc Khả Khả đầu cũng không ngẩng lên mà phân phó.

“Dạ, bọn con lập tức đi ngay.

” Có bánh bao lớn ăn, đừng nói bảo bọn nó rửa tay rửa mặt, cho dù bảo làm gì bọn nó cũng đều nguyện ý.

Lạc Khả Khả cong môi… có ba đứa con trai hoạt bát như vậy hình như cũng không tệ, cô ngẩng đầu nhìn sang mẹ Triệu.

“Cháo ở trong nồi, mẹ tự lấy mà ăn đi, đừng nghĩ con sẽ hầu hạ mẹ.

” Thật ra Lạc Khả Khả là một cô bé rất kính trọng người già, nhưng nguyên chủ không phải người sẽ chịu đựng….

, thật sự là tạo nghiệp mà.

Mẹ Triệu: “Con mua bột mì và gạo khi nào vậy?”“Sáng nay vừa mua.

” Ngữ khí rất lý lẽ, khí thế, nguyên chủ chính là người mạnh mẽ như vậy, đừng hy vọng cô ấy có thể kính già yêu trẻ, cô ấy là người tùy hứng, miễn sao cô ấy vừa lòng là được.

“Mua ở đâu?” Hỏi xong bà đã cảm thấy mình hỏi một câu vô ích, đứa con dâu này của bà gan rất lớn, trong tay lại có tiền con trai bà gửi về.

Dù không đi làm nhưng mỗi ngày sống cũng sung sướng hơn người khác, nhìn xem bàn tay nhỏ bé và gương mặt của cô đi, đừng nói ở trong thôn mà ngay cả tám dặm mười thôn cũng không có ai bảo dưỡng tốt được như cô.

Nhớ năm đó bà chính là bị gương mặt này của con dâu lừa gạt, cảm thấy chỉ có người như vậy thì mới có thể xứng đôi với con trai bà, ai biết được cưới về tính tình của cô lại như vậy.

Không có phiếu mà có tiền mua được thịt thì ngoại trừ chợ đen cũng không còn chỗ nào khác, lá gan thật không phải lớn bình thường, mà cũng đúng, đổi lại là người khác cũng không ai có thể làm vậy như cô.

“Còn có thể mua ở đâu, mẹ cứ ăn đi, đừng hỏi.

” Biết rõ còn cố hỏi, người già tâm tư thật nhiều.

Mẹ Triệu ngứa miệng muốn mắng người.

“Sắp đến cuối năm, trong nhà còn có ăn không? Chuẩn bị nhiều một chút, điểm nào có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, con ở trong lòng tự mình tính toán xem, mẹ thấy áo bông của mấy đứa nhỏ cũng phải làm, còn giày của Đại Oa và Nhị Oa nữa, nhìn xem đã thành cái dạng gì rồi.

”Nói xong cũng không khách khí mà ngồi xuống ăn, không ăn thì uổng, người con dâu này của bà cho tới nay cũng không có hào phóng như vậy đâu, còn để cho bà tới ăn này kia nữa.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play