Nửa đoạn đường này có rất nhiều thực vật mà Phương Nho biết, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều thực vật cậu chưa từng gặp qua, có một ít là loài thực vật nào đó trên trái đất, còn một ít thì trên trái đất chưa nhìn thấy bao giờ. Sau khi thích ứng với mọi thứ của thế giới này, nhìn thấy giống loài mới cậu vẫn có thể bình thản ung dung.
Sau khi bọn họ lại bò thêm đoạn nữa, mùi hương càng ngày càng nồng, Phương Nho lần theo hướng mùi hương, thấy được cách đó không xa có rất nhiều đóa hoa to màu vàng nở rộ.
Từng đóa hoa nổi bật trên nền lá xanh, nở vô cùng tươi tốt. Một cơn gió thổi qua, đóa hoa to lay động theo làn gió.
Nhóm ong mật cần thận mà thu thập phấn hoa trong đóa hoa, tiếng kêu ong ong vang không dứt bên tai.
Âm thanh như vậy thật ra khá ầm ĩ, nhưng trong nháy mắt Phương Nho lại cảm thấy những mệt mỏi tinh thần lẫn thể xác của mình được chữa lành, từ góc nhìn của cậu thấy được một biển hoa màu vàng cực lớn.
Đóa hoa chỉ là một phần trong khung cảnh đó, rất nhiều nơi đã ra quả. Quả này so với Phương Nho mà nói là vô cùng to lớn, hơn nữa loại thực vật này cũng nằm trong hiểu biết của cậu, là quả bí đỏ ở trái đất.
Có quả bí đỏ vẫn chưa trưởng thành, lộ ra thân quả màu xanh lục. Còn lại là cả quả ánh vàng rực rỡ, lớp vỏ ngoài cũng ẩn ẩn tỏa ra một ít mùi thơm.
Dưới tình huống thiếu thốn thức ăn, quả bí đỏ này nhìn từ góc độ nào cũng khiến cho Phương Nho cảm thấy đáng yêu. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Lúc bọn họ chưa đến đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, nó tỏa ra từ mấy quả bí ngô đã nứt ra trên mặt đất. Vỏ của mấy quả bí đỏ kia giống như là bị động vật nào đó cào rách, Phương Nho nhìn thử một tí, thịt bên trong của bí ngô vẫn chưa bị hỏng, nhưng đã có dấu vết bị mổ qua.
Có sinh vật khác ăn thử, còn không chỉ một quả, như vậy bí đỏ này ít nhất có chín mươi phần trăm là không có độc.
Bí đỏ là loài không có độc có thể dùng làm đồ ăn, nhưng nơi này dù sao cũng không phải là trái đất, chẳng ai đảm bảo được thực vật giống như ở trái đất thì có thể ăn, huống chi bên trong hai loài thực vật này cũng có chút khác nhau.
Ví dụ như giữa mùi hương của chúng nó không giống nhau.
Bé Mập ngửi thấy mùi hương này thì miệng giật giật: “Là đồ ăn! Anh đã ngửi thấy mùi thơm của chúng nó rồi, anh phải đi ăn chút mới được.”
Phương Nho: “Hồi nãy không phải đã ăn rồi sao, mới đó mà đói nữa rồi hả?” Đống nước nha đam lớn hơn bọn họ gấp vài lần đâu rồi.
Bé Mập vô cùng hợp tình hợp lý nói: “Hồi nãy không phải chỉ mới uống nước thôi sao? Lúc này đương nhiên phải đói bụng rồi.”
Phương Nho: “…” Cậu đặt cho cậu ấy tên Bé Mập đúng là chẳng sai, sức ăn lớn hơn nhiều so với cậu, tuy rằng thứ vừa nãy cho vào bụng chỉ là chất lỏng, nhưng lúc này cậu vẫn chưa thấy đói.
Phương Nho còn đang tính cách làm sao để hái được bí đỏ, Bé Mập đã ghé vào một quả bí đỏ nứt bắt đầu ăn.
Phương Nho có chút hận rèn sắt không thành thép*: “Chỉ biết ăn thôi! Không tiến bộ chút nào.”
*Nói mãi mà một người chẳng chịu nghe để sửa đổi.
Bé Mập thờ ơ, tiếp tục ăn bí đỏ.
Phương Nho thật sự hết cách với cậu ấy, chọn một quả bí đỏ đã chín tới, bắt đầu cắn đọt, mất một hồi lâu mới có thể cắn đứt đọt của quả bí này. Trong chốc lát chỉ cần để vào vỏ Bé Mập là có thể mang về được rồi.
Tiếp đó cậu lại liên tục cắn đứt mấy đọt cây, thu hoạch vài quả bí đỏ.
Vận động một lát, cậu đã thấm mệt, nên dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhìn Bé Mập ăn ngon lành, trong lòng cậu cảm thấy không công bằng, bản thân mình cực nhọc cắt bí đỏ, đối phương lại ăn một cách nhàn nhã?
Nhưng mà cảm giác không công bằng này chỉ xuất hiện trong chốc lát, rất nhanh đã bình ổn lại. Ai bảo Bé Mập có không gian chứ, Bé Mập phụ trách khiêng đồ về cũng coi như làm việc rồi.
Sau khi Bé Mập đánh chén no nê. Phương Nho chỉ huy Bé Mập bảo cậu ấy bò xuống thu lượm bí đỏ.
Phương Nho: “Anh có thể chứa bao nhiêu bí đỏ vậy? Mấy quả bí đỏ chín muồi này có thể mang đi hết đúng hong?”
Cả đống bí đỏ này thật sự chẳng ít, hẳn là đủ cho bọn nó ăn một khoảng thời gian.
Bé Mập bò qua mấy quả bí đỏ Phương Nho đã cắt xuống: “Vẫn chưa đầy. Còn có thể để thêm một ít nữa.”
Vừa nãy Phương Nho hái được tầm mười bảy quả bí đỏ, cũng chính là nói không gian trong vỏ ốc có thể chứa khoảng chừng hai mươi quả bí đỏ.
Bé Mập ăn no xong cũng giúp đỡ làm việc, hai con ốc sên lại hái thêm năm quả, sau khi cất vào, bọn nó liền bắt đầu trở về.
Đáng tiếc, chưa đi được mấy bước, Bé Mập đột nhiên ngủ mất tiêu…
Phương Nho: ???
Đi thôi mà cũng có thể ngủ sao?
Phương Nho rất nhanh đã hiểu được mấu chốt trong đó, loại bí đỏ này, hẳn là có công hiệu giống như loại quả trước kia bọn họ ăn, có hiệu quả thúc đẩy bọn nó trưởng thành!
Hai mắt cậu sáng ngời, nhìn Bé Mập đang ngủ, nghĩ đến cậu ấy trong chốc lát cũng không tỉnh, Phương Nho bò lên một quả bí đỏ đã nứt sẵn! Gặm vào.
Bí đỏ hơi cứng nhưng cũng rất giòn, hương vị ngòn ngọt, còn có mùi đặc trưng của bí đỏ, cái mùi này rất nồng đậm, để sát vào thật ra còn hơi sặc mũi, tổng thể mà nói, mùi vị cũng ngon phết,
Ăn bí đỏ xong cậu cũng bắt đầu mơ màng muốn ngủ, trốn vào một chỗ, ngủ mất.
Một giấc này ngủ luôn tới sáng sớm ngày mai, lúc cậu ra khỏi chỗ nấp thì Bé Mập đã dậy, đang duỗi râu, râu trái râu phải chỉa xung quanh.
Phương Nho: “Em ở đây nè.” Cậu bò về phía Bé Mập.
Hai con ốc sên đều có biến đổi không nhỏ, lớn hơn một vòng thì không nói đi, Phương Nho cảm thấy sức lực cũng mạnh hơn nhiều, vỏ ốc sên hôm qua bị xước cũng hồi phục lại như lúc đầu, hơn nữa cảm giác vỏ ốc cũng rắn chắc hơn.
Râu cậu chuyển động, thầm nghĩ không biết mình có thể giống Bé Mập được hay không, vỏ có thêm cái không gian gì đó! Nhưng tối qua cậu rúc vào vỏ ốc của mình, căn bản chẳng nhìn thấy không gian gì cả! Cậu nghĩ vậy, lại rụt về xem thử.
Được rồi! Vẫn là không có không gian.
Cậu thở dài một chút, cậu đúng là không có cái may mắn này.
Hai con ốc sên đánh giá nhau xong, liền lên đường trở về.
Sau khi sức lực của cậu mạnh hơn, tốc độ bò trên đường cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nửa đường quay lại Phương Nho vẫn đang suy nghĩ, nếu hiện tại bọn họ đã có đủ thức ăn, thì cũng có thể miễn cưỡng chia một ít cho các anh em ốc sên của mình, để cho bọn nó có thể lớn nhanh hơn nữa. Sau khi chấp nhận thân phận ốc sên, Phương Nho cũng theo bản năng cảm thấy mình có thể chăm sóc một số ốc sên trong địa bàn của mình, sau này nói không chừng còn có thể phát triển thành đàn em.
Nhưng mà bí đỏ này cũng không phải là của một mình cậu, vì thế cậu thương lượng với Bé Mập: “Có thể cho mấy anh em khác ăn cùng được hong? Bọn mình ăn hết sạch đồ ăn, bọn nó không lớn nổi nữa. Dù sao thức ăn hiện tại cũng ăn không hết.”
Bé Mập tuy rằng có một vài thời điểm, một vài ký ức chẳng nhớ rõ nữa, nhưng vì để bản thân có thể phát triển tốt nhất, cậu ấy vẫn sẽ chiếm làm của riêng những thứ tốt có thể giúp mình phát triển.
Nhưng mà, dưới tình huống đồ ăn dư dả, cậu ấy vẫn đồng ý chia một ít ra ngoài.
Bé Mập: “Có thể chia một ít cho bọn nó, nhưng mà anh phải được ăn no đã.” trước đó cậu ấy đã chịu đói mấy bữa rồi. Hiện tại có nhiều bí đỏ như vậy, chắc hẳn là đủ ăn một khoảng thời gian.
Còn chưa về đến chỗ ở của bọn nó, Phương Nho đã nghe được tiếng đập cánh phành phạch phành phạch, Phương Nho biết điểm dừng chân phía trước của mình vẫn luôn có một ít chim sẻ, nhưng âm thanh lúc nãy không giống như tiếng đập cánh của chim sẻ.
“Quạc…”
Tiếng kêu chói tai đâm vào tai Phương Nho, trong lòng cậu rất bất an, nói với Bé Mập ở bên cạnh: “Chúng mình nhanh lên, trong nhà hình như xảy ra chuyện rồi.”
Bé Mập không có ý kiến, tốc độ lên đường nhanh hơn.