Phương Nho đương nhiên biết chuyện này rất không thực tế: “Vô cùng xin lỗi vì đã gây phiền toái cho mọi người. Nếu nhóm của cháu gia nhập bộ tộc, quả thật sẽ mang đến gánh nặng cho mọi người. Cửu Trúc vừa rồi chỉ nói giỡn mà thôi, ông đừng xem là thật. Cháu sẽ tự nghĩ cách di cư cùng đồng bạn của cháu, chỉ hy vọng nếu sắp tới có chạm mặt nhau, bộ tộc có thể giúp đỡ chỉ đúng hướng đi cho chúng cháu.”
Phương Nho đành phải dùng một câu bông đùa để bỏ qua chuyện này. Cậu thật sự không muốn làm Cửu Trúc quá khó xử.
Bạch Thạch thấy cậu không dây dưa, thái độ cũng tốt hơn nhiều: “Chuyện này thì cậu yên tâm. Vừa rồi chúng tôi đã nhất trí, nếu gặp được bộ tộc nào trên đường đi, có thể trợ giúp thì sẽ trợ giúp. Các cậu cũng được tính vào phạm vi hỗ trợ lẫn nhau.”
Phương Nho nói một lời cảm tạ. Bị từ chối như vậy cũng tốt, chứ nếu đối phương thật sự đồng ý dẫn theo bọn họ, mà mình lại từ chối, vậy đó mới thật sự là đắc tội người ta.
Bạch Thạch có rất nhiều chuyện cần làm, chỉ nán lại trước mặt bọn họ một chút rồi lại đi chỗ khác phân phó sự vụ trong tộc.
Cửu Trúc hơi ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi không biết cha tôi sẽ nói vậy. Bình thường tính tình ông ấy không phải như thế đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play