Thực sự Phương Nho chưa hề nói là nhỏ một giọt sẽ có hiệu quả ngay, nhưng mà dung tích lọ nước thuốc cậu cho Đa Luân kia không nhiều lắm, có thể việc chỉ nhỏ một giọt cũng là do đối phương tự làm ra.
“Cũng có thể nói như vậy, nhỏ nhiều hơn một giọt cũng được.” Phương Nho lại lấy ra một lọ đưa cho đối phương: “Tôi biết cậu định nói gì. Cho cậu lọ này, đây là nước thuốc lấy từ thực vật trân quý, đáng tiếc là trong tay chúng tôi đã không còn loại thực vật này nữa.”
Uyên càng ngày càng trở nên lớn mạnh, sau này không phải muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu nước tắm sao? Lúc này chỉ cần bịa ra nguồn gốc của nước tắm là được.
Suy nghĩ của Phương Nho bay xa, cẩn thận nghĩ lại một chút, hình như một khoảng thời gian ngắn chưa tắm rửa cho Uyên thì phải, khi trở về cũng phải chải lông tắm rửa sạch sẽ.
“Tôi cũng có đồ muốn tặng anh.” Sau khi nhận nước thuốc của Phương Nho, Tang Giác lấy bao đồ lớn từ trong bong bóng ra.
Phương Nho đi qua giúp một tay, ba người hợp sức mới kéo được nó ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT