Bé Mập không thể nhịn được mà xen vào: “Tôi dễ thương như thế này, mà nó lại nỡ lòng ăn tôi!”
Không biết từ đâu mà Bé Mập có sự tự tin này, Phương Nho thật sự muốn nói, cậu ấy trông tròn trịa và xinh xắn như thế mới là thức ăn ngon nhất, nhưng không biết nếu cậu nói ra điều đó thì tình anh em này liệu có còn bền lâu.
Chim Sẻ vỗ vỗ cánh một cách phô trương, sau đó nhìn kỹ Bé Mập một lần nữa: “Thật không ngờ cậu có thể trốn thoát khỏi miệng của nó.” Chim Sẻ đã nghe Phương Nho kể về chuyện này rồi, nhưng nó vẫn khó mà tin được. Phải biết rằng, trong bầy đàn của bọn chúng đã có không ít con chim sẻ ngây thơ không biết gì bị cây hoa khuôn mặt người nuốt chửng, cũng chưa từng nghe có một con vật nào có thể tẩu thoát ra khỏi miệng của nó như vậy cả.
Trong lòng Bé Mập vẫn còn cảm thấy lo lắng: “Đó là do tôi lợi hại, tôi biết chạy trốn, chỉ cần loáng một cái liền có thể chạy ra khỏi miệng của nó đó.“
Suy nghĩ một lúc, Bé Mập lại tiếp tục nói: “Có nó ở đây quá nguy hiểm, chúng ta có cách nào giết được nó không?”
Ánh mắt Chim Sẻ đầy nghi ngờ nhìn Bé Mập: “Cậu muốn giết nó à?”
Bé Mập nhìn vào đàn ốc sên nhỏ xung quanh cậu ấy: “Phải, trong nhà có nhiều ốc sên con như vậy. Lỡ như không để ý, chúng có thể chạy đến địa bàn của nó rồi bị nó ăn mất thì phải làm sao?” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Chim Sẻ nhỏ nhảy nhót xung quanh Bé Mập vài lần, nó có hơi nghi ngờ về khả năng của cậu ấy: “Cậu chắc chắn không thể làm được đâu, cây hoa mặt người đó mạnh hơn các cậu nhiều, với lại đây còn là địa bàn của nó, các cậu mới là kẻ xâm chiếm đấy.”
Mặc dù Phương Nho mới được sinh ra chưa lâu, nhưng cậu không quá đồng ý với ý kiến của Chim Sẻ: “Cho dù trước kia, nơi này có là địa bàn của nó đi chăng nữa, nhưng chỉ cần chúng ta có thể đánh bại nó, thì đây sẽ trở thành địa bàn của chúng ta.” Ở đây không phải là thế giới của con người, không có luật pháp tồn tại. Vì vậy, chiếm giữ lãnh thổ dựa vào sức mạnh mới là điều quan trọng.
Chim Sẻ gật gù, nói: “Cậu nói không sai, địa bàn là phải dựa vào sức mạnh để chiếm lấy, nhưng các cậu không đánh lại nó đâu, với lại nếu không có nó ở đây thì nơi này sẽ có nhiều kẻ săn mồi hơn đấy.”
Phương Nho hơi nghi ngờ đối với lời nói của Chim Sẻ: “Nhưng mà phạm vi hoạt động của nó rất nhỏ, không thể khiến các sinh vật khác e sợ. Ví dụ như lần trước, chỗ ở của chúng ta đã bị đàn quạ đen tấn công.”
“Đó là vì đàn quạ đen kia quá ngu ngốc, không biết đây là địa bàn của cây hoa mặt người.” Chim Sẻ nói: “Cây hoa mặt người hiện tại còn đang nở hoa, khi nở hoa, nó không thể di chuyển. Khi tất cả hoa trên người nó đều trở thành quả, nó sẽ chạy ra ngoài tuần tra địa bàn của mình.”
“Nó còn có thể chạy hả?” Phương Nho như đã nghe thấy một điều gì đó thật khó tin: “Cậu đã nhìn thấy nó di chuyển rồi sao?”
Ý của Chim Sẻ là nó có thể di chuyển giống như con người bằng bộ rễ à?
“Phải, tôi đã nhìn thấy nó di chuyển.” Chim Sẻ như đang nhớ lại một kí ức: “Khi đó, tôi và mẹ vừa mới trở về từ một nơi ấm áp. Lúc này, nó vẫn chưa nở hoa, chắc là nó đã thử nghiệm cắm rễ ở đây nhưng nếu thấy không phù hợp, nó sẽ đổi chỗ khác.”
Trong tâm trí của Phương Nho, cậu đã tưởng tượng ra hình ảnh một cái cây đang cắm rễ ở nhiều nơi khác nhau để tìm xem nơi nào thoải mái nhất...
Cậu lắc đầu và nhanh chóng tìm ra sơ hở trong lời nói này: “Mặc dù nó có thể di chuyển khi không nở hoa, nhưng sẽ không còn khả năng tấn công đúng không? Như vậy nó còn có khả năng khiến các sinh vật khác sợ hãi à?”
“Không có hoa nhưng vẫn có lá, khi lá của nó bắn ra, sức mạnh của nó có thể giết chết rất nhiều loài động vật.” Chim Sẻ nói thêm: “Nếu không phải lúc đang nở hoa nó không thể tùy tiện sử dụng lá, thì chắc chắn cậu đã bị nó giết chết từ lâu rồi. Suy cho cùng là cậu làm rụng hoa của nó mà.”
Sau khi nói xong, Chim Sẻ còn nhìn Phương Nho bằng đôi mắt đen tròn như hạt đậu đen của mình, như thể cậu là một con ốc sên đã chết.
Con ốc sên đã chết Phương Nho: “...”
Bé Mập lo lắng: “Vậy đến khi hoa của nó tàn, liệu chúng ta có bị ăn thịt không?”
Tuy nhiên, Chim Sẻ không hiểu được suy nghĩ ngây thơ của Bé Mập: “Bé Mập, cậu quá ngốc rồi, chúng ta đương nhiên sẽ rời khỏi đây trước khi nó có thể di chuyển được, không lẽ cậu muốn ở lại đây mãi sao?” ( truyện trên app T𝕪T )
Phương Nho rơi vào suy tư, nhà của bọn họ có quá nhiều ốc sên con. Trong một thời gian ngắn, họ không thể nào chạy thoát được.
Phạm vi sống của bọn họ thực sự rất nhỏ, do đặc tính của loài ốc sên, họ bị hạn chế trong việc di chuyển, đến nỗi họ chưa bao giờ đi xa được khoảng hai trăm mét quanh khu vực này.
Nếu họ phải rời xa môi trường sống quen thuộc của mình, thì họ sẽ đi đâu? Trong tình trạng chưa quen thuộc với đường đi, họ có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào. Từ lời nói của Chim Sẻ, cậu có thể đoán được rằng trong khu rừng này còn có nhiều kẻ săn mồi hung dữ hơn nữa. Cậu cũng không đủ tự tin có thể thoát thân an toàn.
Phương Nho quay sang nhìn cây hoa mặt người vẫn còn nhiều bông hoa đang nở rộ, cậu nghĩ họ còn có thể ở lại đây trong một thời gian dài.
Vì vậy, cậu đã chuyển sang chủ đề khác: “Đúng rồi, không phải cậu nói lần này đi ra ngoài là để giúp chúng tôi tìm hiểu về bộ tộc ốc sên sấm sét sao? Cậu có thể nói cho chúng tôi biết một chút tình hình ở đó được không?” Nếu muốn di cư, thì chọn một bộ tộc giống như mình là tốt nhất và cậu đã lựa chọn bộ tộc của ốc sên sấm sét là một trong những địa điểm thích hợp để di cư.