Sự chú ý lại quay về bóng người trên trời kia, Phương Nho ngờ vực hỏi: “Hình như là họ không nhìn thấy chúng ta thì phải.”
“Đương nhiên.” Uyên ngẩng đầu lên kiêu ngạo, sau khi nó xuất hiện trên đảo mấy năm trước thì các sinh vật trên đảo ngày càng tỏ ra tôn trọng nó, làm cho lực lượng của Uyên thêm mạnh mẽ. Trước đây, hòn đảo thỉnh thoảng có thể xuất hiện nếu không được giấu kỹ, nhưng bây giờ hoàn toàn vô hình với thế giới bên ngoài.
Phương Nho không hiểu tại sao Uyên lại nói như thế, liền thẳng thắn hỏi: “Những người đó không nhìn thấy chúng ta? Vì sao thế?”
Uyên ban đầu không biết giải thích thế nào, nó suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hòn đảo này không thông với thế giới bên ngoài, bọn họ đương nhiên không thể nhìn thấy.”
“Khó trách nơi này rõ ràng có người, nhưng trên hòn đảo này lại không có dấu vết của con người.”
“Những kẻ ti tiện đó không xứng đáng đặt chân lên vùng đất này.” Giọng điệu của Uyên không tốt lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT