Phương Nho cũng nhìn kỹ trong tuyết một lúc, nhưng rất khó để nhận ra đâu là Tuyết Đoàn Hoa trong vô vàn những bông tuyết đang rơi này. Phải cẩn thận nhìn chăm chú lắm thì cậu mới thấy có một bông tuyết trong khá giống với cơ thể của Tuyết Đoàn Hoa. Phương Nho nhanh chóng vươn tay bắt lấy, khi mở ra xem thì đó chỉ là một bông tuyết bình thường mà thôi... 
Có lẽ là càng đến gần thì càng dễ bị hoa mắt. Mới nãy khi bọn họ ở trong phòng, thấy tư thế của Tuyết Ban tóm lấy Tuyết Đoàn Hoa trông thật “oai hùng” biết bao nhiêu. Họ còn nhìn thấy rõ ràng Tuyết Đoàn Hoa đang bay lượn theo gió. 
Đột nhiên, Phương Nho nhớ đến câu thơ: Bất thức Lư sơn chân diện mục (*). 
(*): Không nhận rõ, không hiểu được bản chất, lòng dạ như thế nào, ví như núi Lư Sơn quanh năm mây phủ khó biết rõ hình thù của nó ra sao vậy.
Tuyết Ban đứng một bên nhìn đám nhóc đang bắt lung tung mấy bông tuyết thì hơi buồn cười: “Thị lực của mấy đứa không tốt lắm nhỉ.” 
Cú mèo châu Âu vốn có kỹ năng về thị lực, chỉ là bây giờ Tuyết Ban còn chưa thể sử dụng kỹ năng này được. Nếu không thì nó đã có thể dễ dàng nhìn thấu quỹ đạo di chuyển của Tuyết Đoàn Hoa rồi, việc bắt lấy chúng hoàn toàn không phải là vấn đề. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play