Vì hôm nay Tô Mộc ra ngoài cả ngày nên cô đã nói với bác giúp việc, đừng chuẩn bị bữa ăn trưa lẫn tối cho cô vì có khi cô sẽ không về nhà ăn, thế là khi tầm chiều bản thân của cô đã về nhà, mới nhận ra bản thân mình đã tự đào hố bản thân mình, cái bụng đói đến đánh trống liên hồi.
Nhìn căn nhà tuy không lớn nhưng lại lạnh lẽo đến kì lạ, căn nhà lúc mở cửa ra tối như mực không hề có một cảm giác người sống trong đây, hiện tại giờ cũng đã là lúc mọi người tan ca đi về nhà, hưởng thụ khoảng thời gian ngắn ngủi cùng với gia đình của mình.
Tô Mộc bật đèn lên rồi bước vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra nhìn xem bên trong có thể nấu được món gì đó ngon hay không, vì tủ lạnh được bác giúp việc chuẩn bị rất đầy đủ nên không thiếu một thứ gì, bây giờ cô muốn nấu cả một bữa tiệc thịnh soạn thì vẫn có thể cân tất.
Thế là cô chọn một món nào đó đơn giản nhưng đầy đủ chất, cũng không biết do linh cảm hay vì đã bị nhiễm thói quen khó ăn của Phương Vô Tử, mà mỗi món ăn cô nấu đều sẽ tránh những món anh không thích, hoặc những loại hành mà anh không thích, vì nấu theo thói quen của Phương Vô Tử rất khó, có đôi khi sẽ có những nguyên liệu là linh hồn của món ăn nhưng Phương Vô Tử lại không thích, vì thế muốn nấu cho món đó vẫn còn mùi vị nguyên bản nhưng không bỏ nguyên liệu đó thì quả thật là làm khó người nấu.
Cũng chỉ có một mình Tô Mộc là đủ kiên nhẫn với thói quen đó của anh, nên những món cô nấu đôi khi sẽ khác người một chút nhưng nếu nếm thử thì nó cũng không tệ như bề ngoài, Tô Mộc cảm thấy bản thân không đi thi tài năng nấu ăn thì quả thật là quá phí với tháng ngày ngồi nhìn rồi học theo video về các cách nấu ăn rồi.
Chưa tới một tiếng thì ba món mặn một món nước đã được bưng ra bàn, Tô Mộc nhìn cơm đã chín liền bới cho mình một bát rồi quay đầu lại ngồi xuống ghế ăn, lúc này cô có hơi cau mày nhìn bàn ăn lại xuất hiện thêm một bát cơm nữa và đôi đũa nữa.
Tô Mộc nắm chặt đôi đũa cảm thấy cái thói quen này nên bỏ ngay thôi, nếu không e là như vậy rất không ổn, cô đặt bát cơm của mình xuống ở phía bên kia, đang dự định cầm bát cơm mà cô chuẩn bị cho một người cô đã rất yêu, đem đổ lại vào nồi cơm, thì cánh cửa chính bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Tô Mộc kinh ngạc ngó đầu ra ngoài nhìn xem người đến là ai, lại ngoài dự tính người về là Phương Vô Tử?
Phương Vô Tử vô thức ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp, cùng lúc bắt gặp cái đầu đang ló ra của Tô Mộc, cả hai chạm mắt một lúc rồi rời đi, Tô Mộc trên tay còn đang cầm lấy bát cơm cảm thấy không khí có hơi ngượng ngùng, liền nâng bát cơm lên ngỏ ý muốn hỏi anh có dùng chung không?
Phương Vô Tử hơi suy nghĩ một chút liền gật đầu, bỏ tập tài liệu xuống rồi đi đến nhà bếp, hỏi. "Còn cần phụ gì không?". Tô Mộc nghe vậy thì lắc đầu chỉ bảo không cần. "Anh ngồi xuống đi tôi đã bới sẵn ra chén rồi".
Phương Vô Tử hơi ngạc nhiên nhìn hai bát cơm đã được bới sẵn trước đó, một cảm giác nghi hoặc dâng lên trong lòng, chẳng lẽ còn có người đến ăn nữa sao, nếu không vì sao Tô Mộc biết anh về mà chuẩn bị thêm một bát cơm nữa?
Chỉ là nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng khi ánh mắt anh chú ý đến những thức ăn trên bàn cơm thì không khỏi ngạc nhiên, nhìn món canh bí đỏ được xắt nhỏ thành từng cục nhỏ, thịt nạc được bằm nhuyễn nổi trên bề mặt canh, nước dùng vừa có hơi trong chỉ nhìn thôi cũng biết canh rất ngọt, nhưng điều kì lạ là trong canh không có lấy một cọng ngò hay hành nào cả, vì thế nhìn tổng thể nó không được đẹp mắt cho lắm.
Có lần khi ăn ở nhà cô chú Bạch, anh đã từng thấy cô Bạch bỏ rất nhiều hành và ngò vào trong canh, bảo nếu bỏ vào sẽ làm càng tăng thêm mùi thơm của món ăn, nhưng chỉ có riêng Phương Vô Tử là mím môi nhìn một nồi toàn là ngò, nước dùng ngoài hương vị bí ngô ra thì mùi ngò là lấn át nhiều nhất.
Giờ nhìn lại bát canh trên bàn và bát canh anh đã từng thấy ở nhà họ Bạch, thế mà lại khác một trời một vực như vậy, nhưng nó lại khiến anh vô thức nuốt một ngụm nước miếng muốn nếm thử nước dùng của canh, Tô Mộc mang ly nước mình đã chuẩn bị cuối cùng lên bàn, nhìn Phương Vô Tử còn chưa động đũa thì hơi mím môi, sợ những món này anh ăn không quen, tuy những món trên bàn này kiếp trước được anh ăn khá nhiều.
Tô Mộc hơi lo lắng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể lựa lời mà hỏi. "Những món ăn trên bàn nếu anh cảm thấy không thích, tôi có thể nấu món khác theo khẩu vị của anh có được không?". Cô không chắc chắn được khẩu vị của anh có bị thay đổi hay không chỉ vì việc nhìn anh uống canh rong biển, ai mà biết được ngay cả cách ăn uống của anh cũng thay đổi không còn khó ăn nữa hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT