Kết quả, ngày hôm sau Kiều Cầu mới phát hiện ra mọi chuyện không như cậu nghĩ.
Nhớ lại tình cảnh tối hôm qua Giang Triển Tâm dùng sức hôn cậu một lát sau đó liền buông cậu ra, quay người vào nhà bếp mang canh nóng ra cho mình, Kiều Cầu liền có chút sững sờ, sáng sớm bị gọi dậy, lúc tỉnh lại rồi mà vẫn còn đang ngẩn ngơ.
"Anh..." Kiều Cầu dụi mắt nói, "Đoàn phim đóng máy rồi nên, hôm nay em không cần phải đến công ty, được cho nghỉ hai ngày cuối tuần."
"Không phải đi công ty à." Giang Triển Tâm kéo Kiều Cầu dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo cậu, dừng một chút, nói, "...hay anh dẫn em đi gặp một người nhé?"
Gặp một người? Gặp ai?
Lời này nghe từ Giang Triển Tâm sao mà có chút kỳ quái thế, đến tận lúc đi đánh răng, Kiều Cầu vẫn còn hỏi lại: "Gặp ai vậy anh?"
"..." Giang Triển Tâm không đáp. Hai người ngồi đối mặt ăn sáng cùng nhau, chờ ăn xong rồi, cũng không hiểu rốt cuộc phải đi gặp thần thánh phương nào.
Khi ngồi ăn chung, Kiều Cầu không nhịn được hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua. Cậu không hiểu tại sao Giang Triển Tâm đột nhiên lại hôn mình, cũng không hiểu tại sao lại còn hôn mấy lần liền.
Hồi xưa, trước khi dậy thì, Kiều Cầu vẫn luôn lang thang đầu đường xó chợ, vật lộn tìm cách sinh tồn, chẳng biết gì về chuyện tình dục nam nữ. Sau này lớn hơn rồi thì phải lo thi đại học, rồi trùng hợp nhanh chóng bước chân vào giới giải trí, cứ như xe tăng ùn ùn bước vào xã hội, khiến cậu chẳng có tí thời gian nghỉ ngơi thả lỏng bản thân. Cũng vì vậy mà không khéo bỏ lỡ mất khoảng thời gian tốt nhất để tiếp xúc những chuyện này.
Có điều những chuyện như vậy thật ra phần lớn đều là bản năng của con người, cho dù Kiều Cầu chậm hiểu tới đâu cũng không có nghĩa là cậu hoàn toàn không biết gì.
Kiều Cầu uống cạn ly sữa, cùng Giang Triển Tâm đi ra ngoài.
Giang Triển Tâm chỉ chuyên tâm lái xe, không nói một lời. Không gian nhỏ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trở nên có chút ngột ngạt. Sau nửa tiếng, xe đã chạy xa khỏi trung tâm thành phố, đến một vùng hẻo lánh, Kiều Cầu không nhịn được mà hỏi:
"Anh ơi, mình định đi đâu thế?"
Chung quanh chỉ có mấy khu nghỉ dưỡng câu cá thật lớn, với mức chi trả cực cao, cơ bản là chẳng có người dân nào ở đây cả. Giang Triển Tâm không trả lời, xe lại chạy thêm tầm hai mươi phút nữa, men theo cung đường núi quanh co cho đến gần một hồ chứa nước trên đỉnh núi. Giang Triển Tâm dừng xe, hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài xe, châm một điếu thuốc.
Kiều Cầu bị hành động của Giang Triển Tâm làm cho chẳng hiểu mô tê gì, mở cửa sổ trên mui xe ra, ngó lên nhìn trời bên ngoài, nói:
"Trông thời tiết có vẻ không tốt lắm, chắc sẽ mưa đấy. Anh muốn câu cá à? Nếu thế thì chúng ta phải nhanh lên chút."
Giang Triển Tâm quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt như viên ngọc đen, bình lặng đến mức khiến người khác bất giác cảm thấy kinh hãi của Kiều Cầu.
"..."
Kiều Cầu không khỏi cau mày. Cậu không hiểu, không hiểu tại sao cái người tối qua còn nhiệt tình ôm hôn mình thế mà nay lại biến thành như vậy.
"Anh sao vậy?"
"Tiểu Kiều, " Giang Triển Tâm dùng sức day điếu thuốc vào gạt tàn, âm thanh bình tĩnh, "Người em muốn... anh muốn em gặp... ở đó."
Theo hướng tay Giang Triển Tâm chỉ, Kiều Cầu nhìn thấy một căn biệt thự nhỏ tương phản với núi non xung quanh, thiết kế của nó rất đặc biệt, ấy vậy lại có cảm giác an nhiên kỳ lạ.
"...Anh không đi cùng em à?"
Giang Triển Tâm lắc đầu.
Điều này càng khiến người khác có cảm thấy kỳ lạ, Kiều Cầu không giải thích được, đợi một hồi, hỏi lại: "Người anh muốn em gặp là ai?"
Giang Triển Tâm nhìn Kiều Cầu, dừng một chút, nói:
"Gặp mẹ của em."
Sắc mặt Kiều Cầu liền thay đổi.
"Mẹ ruột của em." Giang Triển Tâm bổ sung thêm.
Căn biệt thự này có vẻ là kiểu biệt thự đơn dùng để cho thuê ngắn hạn. Tiếng gió xào xạc, rất vắng vẻ, không nghe thấy được cả tiếng chim, sương mù mờ mịt bên lưng chừng trời như xô vào nhau, ngoài vẻ thanh tịnh thì còn có sự ngột ngạt khó giải thích được.
Kiều Cầu càng không có lòng dạ thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, trái tim nãy giờ cứ nảy lên thình thịch như vọt lên cuống họng, cậu cứ đi qua đi lại trước cửa, trong lòng rối rắm vô cùng.
Kiều Cầu gõ cửa, lúc nhìn thấy người ở bên trong rồi, đột nhiên mở to mắt.
Người phụ nữ trông hơi gầy gò, trên mặt là vẻ vui mừng, yêu thương khó che giấu, người phụ nữ ấy không trang điểm, nhìn qua mơ hồ còn thấy được cả vết tích của tuổi tác.
"...Con vào đi." Người phụ nữ lui về phía sau một bước, để Kiều Cầu vào nhà.
Vẻ mặt của Kiều Cầu chuyển từ sự kinh ngạc thành vẻ không thể tin được, cậu quay đầu lại nhìn ra chỗ Giang Triển Tâm dừng xe.
"Anh... anh con không tới cùng à?"
Kiều Cầu lắc đầu. Cậu cảm thấy với tình huống hiện tại bản thân chỉ có thể đối mặt một mình.
Ai cũng không giúp được.
Kiều Cầu ho khan một tiếng, giọng run rẩy:
"...Tiền, Tiền tổng. Cháu cảm thấy hình như chúng ta có chút hiểu lầm thì phải."
"..." Người phụ nữ kia vậy mà lại là Tiền Du Yến. Người phụ nữ đó đứng ở cửa, nhìn Kiều Cầu, một lát sau, rất mệt mỏi mà bảo, "Đừng gọi mẹ như vậy. Con vào trước đi. Với thân phận của con bây giờ lỡ mà bị phóng viên chụp được, không phải chuyện đùa đâu."
Cậu hiện tại có thân phận gì? Kiều Cầu đột nhiên có chút tức giận. Bởi vì cậu không muốn đi vào một chút nào.
Vì vậy Kiều Cầu cứ đứng lì tại chỗ, không chịu nhúc nhích.
Tiền Du Yến trầm mặc nhìn cậu, đau khổ mà thở dài, trong lời nói mang đầy hoài niệm xưa cũ:
"...Năm đó người ấy, bố của con hồi trước cũng như vậy, khi nhìn mẹ, lòng đề phòng cũng mạnh như thế, cứng đầu y như trâu, tuyệt đối không bao giờ xin lỗi..."
Tiền Du Yến kể lể, nước mắt cũng từ từ chảy xuống.
Giáo dục không cho phép Kiều Cầu trơ mắt nhìn người khác chảy nước mắt như vậy, thoáng chần chờ một chút, cậu mới nhấc chân đi vào trong phòng.
Khoảnh khắc nhìn thấy nước mắt của Tiền Du Yến, trong lòng Kiều Cầu thoáng trĩu nặng, mơ hồ có một loại dự cảm xấu.
Người phụ nữ mạnh mẽ... cứng rắn như vậy, phải trong tình huống thế nào mới có thể rơi nước mắt đây? Nếu như bà ấy không xác định cậu... thật sự có quan hệ như vậy, đời nào sẽ để Kiều Cầu nhìn thấy vẻ mềm yếu, bất lực của bản thân được chứ?
Người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn ngồi xuống ghế sofa, còn người phụ nữ mặc trang phục hằng ngày đang đứng phía sau pha nước, một lát sau, cô bưng tới hai tách cà phê nóng thơm nồng, lặng lẽ đưa đến trước mặt Kiều Cầu.
Kiều Cầu lắc đầu, ra hiệu không muốn uống, Tiền Du Yến cũng không khách sáo nữa.
Trong phòng trong phút chốc trở nên rất yên tĩnh.
Kiều Cầu có chút không kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu cuối cùng cũng xem như là hiểu được dù bản thân có hỏi thế nào đi chăng nữa, thì lúc ăn sáng Giang Triển Tâm cũng sẽ nhất định không chịu hé miệng một lời. Bởi lỡ mà được biết sớm thì Kiều Cầu khẳng định sẽ chẳng thể ăn nổi nữa.
Bầu trời âm u, tâm tình Kiều Cầu cũng trở nên xấu đi. Cậu vô thức xoa nắn vạt áo của mình, vẫn luôn cúi đầu, không lên tiếng.
"..." Tiền Du Yến cầm tách cà phê trong tay, rất lâu sau, mở miệng hỏi han, "Thu... Thu, con... những năm này có khỏe không?"
Kiều Cầu không trả lời.
Tiền Du Yến cười cười, nói: "Chúng ta quả là rất có duyên. Tên thật của con cùng nghệ danh đều là do mẹ chọn. Kỳ thực con vốn không phải họ Kiều, họ của con..."
"Được rồi," Kiều Cầu đột nhiên cắt ngang, nâng mắt nhìn về phía Tiền Du Yến, dừng một chút, mới nói, "... Cái này cũng không quan trọng gì."
"Sao lại không quan trọng?" Lông mày Tiền Du Yến dựng đứng lên, nhưng ngay lập tức liền được điều hoà cho dịu ngay xuống, ngôn ngữ lại trở nên hòa ái như trước, "...Con không muốn biết chuyện bố của con sao?"
Nói xong, Tiền Du Yến lấy ra một quyển album từ trên bàn, lúc đang muốn mở ra——
"Tôi không muốn biết." Kiều Cầu bật dậy khỏi sofa, hơi thở dồn dập, "Nếu như không phải tại... anh tôi không đổi tên cho tôi, thì giờ đây tôi không chỉ khác mỗi cái họ thôi đâu. Mà ngay cả cái chữ phía sau cũng sẽ không giống."
Tiền Du Yến kinh ngạc nhìn Kiều Cầu. Cô biết Kiều Cầu là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành, không biết tại sao đột nhiên trở nên kích động như vậy.
Cả tiếng thở của Kiều Cầu cũng như đang run rẩy, cậu cất cao giọng: "Trước khi gặp anh tôi, tôi cũng từng nghĩ... chắc bà sẽ đến tìm tôi. Tôi không biết tôi họ gì, trong tổ chức phúc lợi Kiều Trang, mọi đứa trẻ đều họ Kiều... tôi chỉ biết là, chữ "Cầu" này là... bằng chứng duy nhất mẹ tôi lưu lại cho."
Tiền Du Yến như ngừng thở, mắt ngấn lệ, trong khoảnh khắc này dù là kiểu người nhanh mồm nhanh miệng thì cô cũng chẳng thể tiếp lời được.
Giọng Kiều Cầu khàn đi: "Nhưng bây giờ, tôi không cần nữa. Tôi cũng không muốn biết bố tôi là ai, người... người nhà của tôi chỉ có một. Tôi chỉ có một anh trai."
Nói xong lời này, Kiều Cầu gật đầu với Tiền Du Yến, sau đó cấp tốc đi về phía cửa.
Tiền Du Yến tức thì đứng lên, vươn tay nắm thật chặt cánh tay Kiều Cầu. Lệ trong mắt tuôn trào, đôi môi run rẩy, trông rất đau lòng. Cách quần áo, Kiều Cầu cũng có thể cảm nhận được đôi tay người phụ nữ này lạnh như đá, đang run rẩy kịch liệt.
"Khoan đã... Con trai, mẹ còn có chuyện phải nói cho con."
Sau đó Tiền Du Yến không nói tiếp, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Kiều Cầu. Kiều Cầu quả thật tránh không được người phụ nữ cường thế này, không biết là tức giận hay là sợ, mà thân thể cậu dường như cũng bắt đầu run lên, cậu rất mất tự nhiên mà vung tay, ép Tiền Du Yến buông tay.
Sau đó quay người, chỉ để lại một câu:
"Tôi không muốn nghe gì hết. Nếu như bà cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta sẽ ảnh hưởng đến công tác thì hết thời gian nghỉ tôi sẽ đến để từ chức. Xin phép."
Tiền Du Yến ráng giữ được chút sức, vừa nghe Kiều Cầu nói vậy, sức lực toàn thân liền như bị rút đi, khuỵu xuống, quỳ ngồi trực tiếp trên mặt đất.
Sau khi Kiều Cầu ra khỏi cửa biệt thự, cũng không muốn đi gặp Giang Triển Tâm, cậu thở gấp, đi về một nơi khác ngược hướng với chỗ Giang Triển Tâm đậu xe.
Kiều Cầu nào biết Giang Triển Tâm vậy mà lại dẫn mình đến gặp mẹ đẻ?
Tại sao?
Giang Triển Tâm cảm thấy phiền khi nuôi cậu à? Không muốn cùng Kiều Cầu làm người một nhà nữa sao?
Không, không đâu.
Kiều Cầu đã từng âm thầm thề, không bao giờ lại rơi nước mắt trước mặt Giang Triển Tâm nữa, nội tâm cậu giờ đây như những con sóng lớn xô tới, cực kỳ phức tạp. Giờ khắc này dù làm thế nào thì cậu cũng chẳng thể khống chế được tâm trạng của mình, chỉ sợ lại khóc trước mặt Giang Triển Tâm. Cho nên cậu vội vã chạy trốn tới nơi khác.
Trong lúc luống cuống, Kiều Cầu đã trốn vào một nhà vệ sinh công cộng trong khu nghỉ dưỡng, vừa đóng cửa lại, tiếng khóc vốn cố kìm nén thật lâu đột nhiên bộc phát ra, bờ vai Kiều Cầu run rẩy. Kiều Cầu dường như chẳng thể quên nổi chuyện gì, đột nhiên cậu đấm mạnh mấy cái lên trên ván cửa, rồi dựa lưng vào nó, ngửa đầu, cắn chặt răng dằn tiếng khóc xuống, chỉ để mỗi nước mắt là ào ào tuôn rơi.
"..."
Ván cửa không ngừng rung lên, Kiều Cầu khóc đến không thở nổi, quần áo cũng nhăn nhúm. Cậu không biết tại sao mình lại thương tâm đến như vậy. Là lo lắng Giang Triển Tâm xa lánh? Hay là nhớ tới tuổi ấu thơ bi thảm của mình?
Đủ mọi cảm xúc phức tạp đồng thời xông lên, cậu dùng tay bụm mặt, như đứa trẻ bị oan ức, ngồi chồm hổm trên đất mà gào khóc.
Chỉ là Kiều Cầu không hề biết, kỳ thực từ lúc Kiều Cầu ra khỏi biệt thự, Giang Triển Tâm đã nhìn thấy cậu. Mà giờ khắc này, Giang Triển Tâm cũng đứng ở đó, chỉ cách Kiều Cầu một cánh cửa.
Khuôn mặt vốn có vẻ hơi tái của Giang Triển Tâm liền trở nên trắng bệch, hắn đưa tay lên muốn sờ vào cánh cửa đang không ngừng run rẩy, nhưng vẫn luôn khắc chế, do dự một chút, dịch chân, rồi lặng lẽ rời đi.
Kiều Cầu xả hết cảm xúc ra một hồi, tâm trạng đến nhanh đi cũng nhanh, cậu cố gắng vực tinh thần lại, rửa mặt cho sạch. Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu thấy Giang Triển Tâm đang đứng ở phía trước cách đó không xa, trong tay bóp một điếu thuốc.
Bầu trời tối sầm, thi thoảng lại có vài giọt mưa rơi xuống mặt.
Kiều Cầu mặt không cảm xúc thoáng chạm mắt cùng Giang Triển Tâm, Giang Triển Tâm đưa tay ra, dùng sức nắm chặt khuỷu tay Kiều Cầu.
Kiều Cầu đột nhiên vung tay, đẩy Giang Triển Tâm sang bên cạnh. Kiều Cầu chưa từng như vậy bao giờ, Giang Triển Tâm có thể cảm nhận rõ ràng cậu đang tức giận.
"... Giang Triển Tâm!" Kiều Cầu lần đầu tiên gọi đầy đủ tên của hắn, giọng khàn cả đi, dùng sức hét lớn, chất vấn, "...Tại sao anh, tại sao phải làm như vậy?"
Giang Triển Tâm ném điếu thuốc trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Kiều Cầu:
"... Anh không thể cứ mãi đóng một vai diễn như em muốn. Anh không thể làm anh trai, hoặc bố của em cả đời."
Vẻ mặt Kiều Cầu đầy đau khổ, giống như những vai diễn nam chính được miêu tả trong vở kịch, cậu lập tức khóc lớn.
Trái tim Giang Triển Tâm nhói lên từng đợt, thân thể chấn động, miễn cưỡng khống chế ngón tay run rẩy, nghiêng đầu đi, khàn giọng mà thổ lộ:
"... Bởi vì anh đã yêu em."
Kiều Cầu sửng sốt, bàn tay bụm lấy mặt, nước mắt thì cứ trào ra, cậu dùng tầm mắt đã trở nên mông lung mà nhìn người trước mặt.
Hết chương 45
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT