Lê Thượng tuy rằng đột nhiên đến thăm nhưng vẫn hợp tình hợp lý, dẫu sao thì Kiều Cầu cũng là nghệ sĩ ký hợp đồng dưới trướng phòng làm việc của hắn, ông chủ quan tâm nhân viên cũng là chuyện nên làm.
Cùng tới còn có Triệu Hồng. Triệu Hồng chủ yếu là tới thăm A Lăng và Kiều Cầu, xem chất lượng sinh hoạt của nghệ sĩ trong tay mình như thế nào. Triệu Hồng rất lo lắng cho tình trạng cơ thể của Kiều Cầu, thế nên đã bảo rằng sẽ tìm cho Kiều Cầu một người phụ tá.
Một người là ông chủ của Kiều Cầu, một người là đại diện của cậu, đến thăm cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng bất ngờ là có cả một người khác. Người kia hơn hai mươi tuổi, tóc ngắn, mắt nhỏ, mặc áo trắng, khuy cổ áo trên cùng không cài mà để hở ra, là kiểu đàn ông ngoại hình trông khá thong dong, khí phách.
Không ai biết người này là ai, nên đều khách sáo hỏi thăm một tiếng. Lê Thượng chỉ vào Giang Triển Tâm, giới thiệu với mọi người là bạn bè của mình, sau đó thì chẳng nói thêm gì nữa. Chỉ có Kiều Cầu hình như là biết người này, thoáng có chút do dự gọi "anh..."một tiếng rồi liền im bặt.
Mỗi ngày đều có không ít người tới lui đoàn phim, Từ Giao đã quen cảnh này từ lâu, nhìn thấy Lê Thượng đến liền tạm ngưng công việc trong tay, trò chuyện đôi câu, rồi bảo với nhân viên trong đoàn: "Nghỉ ngơi đi."
Kiều Cầu toàn đóng phim tới giữa trưa, buổi chiều nhất định phải nghỉ ngơi, không là rất có thể sẽ bị say nắng, người không chịu nổi. Giờ này đã là buổi trưa, chuyên gia trang điểm cùng stylist đang vây quanh giúp cậu tháo đồ, tẩy trang.
Kiều Cầu quay đầu nhìn về Giang Triển Tâm, kỳ thực rất muốn tiến lên nói chuyện với anh mình. Mà nghĩ tới tình huống bữa ăn lần trước thì cậu lại tưởng Giang Triển Tâm không muốn cho người đoàn phim biết mối quan hệ của hai người, nên cậu hơi do dự, chỉ đành cúi đầu không nhìn Giang Triển Tâm nữa.
Giang Triển Tâm cau mày, nhìn chằm chằm Kiều Cầu.
Bây giờ là thời gian ăn trưa, sau khi tẩy trang xong, Kiều Cầu cầm hộp cơm của mình đến phòng nghỉ để ăn.
Ngày nắng gắt, mọi người đều chen chúc nhau trong phòng trang điểm có bật máy lạnh để ăn cơm, còn phòng nghỉ oi bức, chật hẹp thì chẳng ai muốn chạy đến, cho nên tạm thời trong phòng chỉ có Kiều Cầu và trợ Lý Tống rất chịu khó đi cùng tới.
Kiều Cầu vừa ăn cơm vừa ngẩn người.
Cậu không hiểu sao Giang Triển Tâm lại đến, nhưng cậu không có ý định đi hỏi, giữa hai người bọn họ vẫn luôn duy trì một sự cân bằng rất vi diệu, không can thiệp chuyện của nhau, tôn trọng lẫn nhau. Kiều Cầu cảm thấy như vậy cũng ổn, chẳng qua không biết sao trong lòng cứ có chút không tự nhiên.
Kiều Cầu cầm hộp cơm, gắp miếng thịt kho chung với nấm mèo lên bỏ vào miệng, tiếng nhai thịt vang lên. Cậu không tập trung ăn cơm, một lát sau đột nhiên cảm thấy trước mắt tối lại, hình như có người đứng ở trước mặt mình. Kiều Cầu ngước đầu, liền thấy Giang Triển Tâm xách một cái ghế tới, đang cúi người ngồi xuống.
Kiều Cầu ngỡ ngàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Giang Triển Tâm vê điếu thuốc trong tay, rồi mới hỏi Kiều Cầu: "...Lưng em đỡ chưa?"
Hắn đang muốn hỏi những vết rôm sau lưng đã lặn chưa.
"Dạ," Kiều Cầu đặt đũa xuống, mới vừa định nói chuyện, thì nghe Giang Triển Tâm bảo tiếp: "Khỏi. Em ăn tiếp đi."
Kiều Cầu do dự một chút rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Giang Triển Tâm thấy lúc Kiều Cầu rũ mắt xuống lông mi trông rất dài, trong lòng đột nhiên hơi loạn, hắn cau mày, bắt chéo chân, tay vẫn cầm điếu thuốc mảnh dài, không ngừng vê, nhưng vẫn nhịn được mà không châm lửa.
Kiều Cầu cúi đầu ăn chừng năm phút, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn sang trợ lý Tống đang mang đầy vẻ tò mò ngồi ở bên cạnh, suy nghĩ một chút, rồi ghé tai anh ta bảo:
"Em muốn nói chuyện với vị... anh ấy chút, anh ra ngoài trước đi. Lát em tự về khách sạn."
Trợ lý Tống bị giật mình. Người trong đoàn phim ai cũng bảo một người trẻ măng không xuất thân chính quy lại còn lơ ngơ như Kiều Cầu đang được một nhân vật lợi hại địa vị không thấp đưa vào đoàn, hậu trường cứng đến nỗi Từ Giao cũng phải nể mặt mấy phần. Cũng may kỹ năng diễn xuất của Kiều Cầu rất tốt, qua một thời gian, cũng không ai nói bóng nói gió kiểu này nữa. Trợ lý Tống đương nhiên cũng nghe qua lời đồn, có điều được huấn luyện nghề nghiệp tốt, nên chỉ giả như không nghe thấy.
Không ngờ bây giờ lại gặp được "chính chủ" ở đây?
Cái kiểu ngố tàu, đầu gỗ như Kiều Cầu vậy mà chủ động gọi người ta là anh, chuyện gì xảy ra vậy trời? Nghĩ cũng biết, chẳng phải gặp được chỗ dựa kiên cố của cậu ta sao.
Kiều Cầu nhìn trợ lý Tống vội vàng đi mất, mặc dù trong lòng cảm thấy khá bối rối, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ hết sức bình tĩnh. Cậu đang ngửa mặt lên trời nghĩ xem nên tiếp lời Giang Triển Tâm như thế nào, đột nhiên nghe thấy âm thanh Giang Triển Tâm đứng dậy khỏi ghế. Kiều Cầu sững sờ, nhìn sang Giang Triển Tâm.
Người kia sải chân tiến lên hai bước, đôi chân dài nhanh chóng di chuyển tới trước mặt Kiều Cầu. Người đàn ông trước mặt, lông mày thanh thoát, đôi mắt sáng như sao, đuôi mắt phượng hơi xéo lên trên, tràn đầy khí thế.
Kiều Cầu tự dưng thấy có chút khẩn trương, khẽ cau mày, không biết có nên mở miệng nói gì đó hay không, mà ngay lúc này, Giang Triển Tâm trầm mặt, cấp tốc cúi người xuống, một tay đỡ lấy vai Kiều Cầu, áp sát tới, vậy mà hôn một cái lên má Kiều Cầu.
Mặc dù Kiều Cầu và Giang Triển Tâm thân thuộc thế nào, cũng không khỏi theo bản năng né ra sau một chút, nhưng khi cậu ý thức được Giang Triển Tâm chỉ thơm lên má mình, Kiều Cầu trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nắm ngược lại cổ tay Giang Triển Tâm, bật dậy khỏi ghế, "cạch!" một tiếng, cái ghế nằm chổng vó trên đất. Kiều Cầu dùng sức đẩy một cái, tựa chú báo săn mồi, đột nhiên đè ở trước ngực của Giang Triển Tâm.
"..." Giang Triển Tâm nở một nụ cười rất nhạt, hắn hơi ngửa ra sau, lấy tay đẩy ngực trước của Kiều Cầu, tạo ra một khoảng hở, rồi thuận thế ôm lấy Kiều Cầu.
Kiều Cầu lại gần, cũng thơm lên má Giang Triển Tâm một cái, nói:
"Anh Giang... anh tới rồi... em vui lắm. Anh, sao anh lại tới đây?"
Giang Triển Tâm thấy cậu nói chuyện có chút không tự nhiên, nhưng bởi vì kích động nên cũng không nói gì, mà chỉ ngẩng đầu thơm một cái nữa lên má cậu, ngón tay giữ chặt lấy vai Kiều Cầu. Hắn rất muốn ôm lấy cổ Kiều Cầu, kiềm chế nửa ngày cũng không thể nhịn được, vì vậy dùng sức rướn lên, dán sát môi vào má cậu, trán thì dụi vào tóc Kiều Cầu.
"Bởi vì anh nhớ em..."
Giọng Giang Triển Tâm thật trầm, khàn khàn, nói như chém sắt, không chút chậm trễ nào.
Bởi quá trình quay phim rất cực khổ, nên mới nãy Kiều Cầu chỉ vội vã ăn cơm, chưa tắm gội gì, thấy Giang Triển Tâm dụi lên tóc mình, cậu rất ngượng ngùng mà buông Giang Triển Tâm ra: "Híc, người em bẩn lắm."
Nói xong cúi đầu xuống, mặt đỏ đến mức như chảy máu tới nơi.
Giang Triển Tâm lẳng lặng mà nhìn cậu, tim đập rất mạnh, yết hầu căng lên. Hắn duỗi tay ra nắm chặt lấy cổ tay Kiều Cầu.
Kiều Cầu cũng không giãy, để mặc Giang Triển Tâm nắm, ngây ngẩn một hồi, mới phản ứng lại, nói rằng:
"Chúng ta ngồi chút đi."
Hai người ngồi đối mặt nhau, bầu không khí cũng không còn cứng ngắc như lúc bắt đầu nữa.
Lúc Kiều Cầu mười lăm tuổi mới vừa được Giang Triển Tâm dắt về nuôi, dù Giang Triển Tâm đối xử với Kiều Cầu rất tốt, chưa bao giờ đánh hay chửi cậu, nhưng Kiều Cầu hễ mắc lỗi là lại run lẩy bẩy, sợ bị Giang Triển Tâm đuổi ra khỏi nhà.
Trong lòng cậu luôn có cảm giác bất an, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, bởi thế đêm nào Kiều Cầu cũng lặng lẽ ngồi xổm ở cạnh giường Giang Triển Tâm, nhìn anh cậu ngủ.
Thật ra, ngay lúc từ lúc Kiều Cầu vừa tới, Giang Triển Tâm đã tỉnh lại, nhưng hắn không mở mắt, cũng không lên tiếng. Hắn biết Kiều Cầu sợ, lại không biết phải an ủi như thế nào, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua, một ngày nào đó sẽ chữa được vết thương không nhìn thấy của Kiều Cầu.
Ai ngờ kết quả lại không được như vậy. Chỉ nhớ có một lần Kiều Cầu đang ăn cơm, dùng bát đựng canh, không cẩn thận đánh vỡ một cái bát, tiếng bát rơi vỡ chát chúa, vang dội khắp phòng khách. Giang Triển Tâm vốn đang dùng cơm, vừa nghe thấy tiếng động này liền vội vàng tiến lên kiểm tra Kiều Cầu có bị thương không.
Kiều Cầu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, hai tay run rẩy, hồn phách bay lên mây, tưởng như muốn ngã tới nơi.
Giang Triển Tâm đưa tay ra muốn kéo cậu qua, thì thấy cậu cúi đầu xuống né tránh, hoảng hốt chạy về phòng ngủ. Giang Triển Tâm sững sờ, buông đũa xuống đi theo. Kiều Cầu sợ hãi, đứng ở nơi đó, mặt hốt hoảng.
"..." Giang Triển Tâm không biết an ủi sao, dừng một chút, mới nói, "Chỉ là một cái bát thôi mà."
"..." Kiều Cầu không lên tiếng, môi tím tái hẳn đi.
"Đi ra ăn cơm nào." Giang Triển Tâm đưa tay ra.
Kiều Cầu lại né về phía sau một chút.
Giang Triển Tâm cau mày, chậm rãi tiến lên một bước.
Kiều Cầu van nài: "Em... em không phải cố ý... đừng đuổi em đi..."
Giang Triển Tâm kéo cánh tay Kiều Cầu, ôm cậu vào trong lòng.
Kiều Cầu cứng đờ cả người.
Mặc dù Kiều Cầu đã mười lăm tuổi, nhưng bởi vì suy dinh dưỡng nghiêm trọng nên Giang Triển Tâm rất dễ dàng bế cậu lên. Giang Triển Tâm bế Kiều Cầu đi tới phòng khách, đặt cậu ngồi trên chân mình, trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng thơm lên má của cậu.
Như là một người cha, cúi đầu hôn đứa con trai yêu thương của mình.
Kiều Cầu ngỡ ngàng.
Giọng Giang Triển Tâm thật trầm, xen vào đó là sự dịu dàng mà chính bản thân hắn cũng không rõ. Hắn nói với Kiều Cầu:
"Chỉ là một cái bát thôi mà. Anh sẽ không đuổi em đi, em xem, anh thơm má em rồi này."
Kiều Cầu ôm lấy cổ Giang Triển Tâm, cũng thơm lại hắn một cái.
"Đừng đuổi em đi, được không?" Kiều Cầu sợ hãi mở miệng.
Giang Triển Tâm sờ đầu cậu, hứa:
"Được."
Hết chương 27
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT