Một phút đồng hồ sau.

Cửa thang máy khép lại, bắt đầu lắc lư đi xuống.

Trong không gian khép kín, Cố Thần Phong thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tư Đồ Nhiên bên cạnh, tim đập như trống trận.

Ngay tại một phút trước, cậu ta bị đối phương yêu cầu cùng đi xuống tầng hầm, hai người bèn cùng nhau vào thang máy.

Không ai biết tại sao Tư Đồ Nhiên không cần nghĩ ngợi mà lập tức chỉ định cậu ta. Đối với cô, đây rõ ràng là chuyện rất nguy hiểm, dù sao nếu Cố Thần Phong là ác quỷ thì khi cậu ta xuống tầng hầm, chắc chắn kẻ gặp xui xẻo sẽ chỉ là Tư Đồ Nhiên.

Mãi tới khi hai người đã vào thang máy mà vẫn có người nhỏ giọng kháng nghị, cảm thấy nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa; chính bản thân Cố Thần Phong cũng đang có tinh thần cực kỳ bất ổn. Không phải cậu ta nghi ngờ thân phận của mình, đương nhiên cậu ta biết mình là người sống chứ, nhưng cậu ta thực sự không rõ nguyên nhân Tư Đồ Nhiên chọn mình là gì…

Không thể nào là vì… sức mạnh của… tình yêu chứ?

Cố Thần Phong nhớ lại trận tỏ tình kinh người mấy ngày trước, nhịp tim chợt dồn dập hơn. Với cả, sao trong thang máy này sáng thế nhỉ?

Cậu ta ngượng nghịu đứng trong góc thang máy, suy đi tính lại rồi lên tiếng: “Này… Sao lại chọn tôi?”

Tư Đồ Nhiên: “?”

“Cậu… Tại sao lại xác định tôi không phải là ác quỷ?” Cố Thần Phong hỏi: “Lỡ tôi là…”

“Cậu không phải.” Tư Đồ Nhiên không cần suy nghĩ: “Tôi biết.”

Trong đầu cô vẫn còn lưu trữ tư liệu tiểu thuyết mà hệ thống đưa cho cô, Cố Thần Phong là bạch nguyệt quang của nguyên chủ, tên được viết rất rõ trong hình tượng nhân vật của nguyên chủ. Tư Đồ Nhiên không cho rằng trò board game quái quỷ này có thể out trình đến mức bóp méo cả tư liệu đến từ chiều không gian cao hơn.

Hơn nữa ngoại trừ tên của cậu ta, những người khác đều không xuất hiện trong tư liệu. Điều này cũng chứng minh ngược lại mức độ đáng tin của phần tư liệu này.

Cho nên Tư Đồ Nhiên mới chỉ định cậu ta. Cô cần một người sống ở dưới tầng hầm, mà Cố Thần Phong là sự lựa chọn duy nhất của cô hiện tại.

Bên kia, Cố Thần Phong nghe thấy câu trả lời của cô, nhưng không biết cậu ta lại hiểu nhầm cái gì mà sắc mặt thay đổi mấy lần, vành tai hơi đỏ.

“Phải rồi.” Đúng vào lúc này, Tư Đồ Nhiên bỗng lên tiếng: “Cậu muốn biết khi đó tôi thấy gì không?”

“… Hả?”

Câu này không đầu không đuôi, Cố Thần Phong hoàn toàn không hiểu được.

Đúng vào lúc này, thang máy dừng lại. Tư Đồ Nhiên nhìn chằm chằm Cố Thần Phong một lát, bỗng nhiên trầm tư gật đầu, cuối cùng không chút do dự đẩy cậu ta ra thang máy rồi giơ tay lên định đóng cửa.

Cố Thần Phong hoảng sợ, vội vàng ấn lên cửa thang máy: “Không phải chứ, khoan đã, câu nói lúc nãy của cậu nghĩa là sao…”

“Không có gì, chỉ là thử nghiệm thôi.” Giọng điệu của Tư Đồ Nhiên rất thoải mái: “Tôi phải ở lại trong thang máy. Đừng sợ, tôi sẽ quay về nhanh thôi.”

Dứt lời, cô đẩy tay Cố Thần Phong ra rồi tiếp tục cưỡi thang máy rời đi.

Chỉ còn lại một mình Cố Thần Phong đứng trong tầng hầm. Sau một lát ngơ ngác, cậu ta bắt đầu cảnh giác quan sát chung quanh.

Nơi này dù nói là “tầng hầm ngầm”, trên thực tế lại là một gian phòng hoàn toàn khép kín, còn chưa rộng bằng một nửa phòng khách trên lầu. Bởi vì chỉ đặt một chiếc sofa cũ và một chiếc bàn làm việc nên trông rất trống trải, không có cửa sổ, vách tường bị vẽ hoa văn kỳ lạ trông như gợn sóng, hoặc là giống mặt người.

Tóm lại trông rất dị hợm, lại thêm lúc này chỉ có một mình mình ở đây nên Cố Thần Phong khó tránh khỏi sợ hãi trong lòng.

May mà nơi này cũng coi như sáng sủa, không gian không rộng hoàn toàn được ánh sáng bao trùm, không có chỗ nào bị khuất bóng, điều này ít nhiều gì cũng khiến cậu ta đỡ lo âu phần nào.

Cậu ta đi đến trước bàn làm việc, phát hiện trên cùng là một cuốn album ảnh, mở ra thì thấy toàn là ảnh chụp mười một người bọn họ. Có chụp ảnh đơn người, có chụp ảnh chung, hầu như mỗi một bức ảnh đều có thể khiến cậu ta nhớ lại một chút hồi ức.

Cố Thần Phong tùy ý lật xem một lát, khi lật đến tấm ảnh chụp một mình của Tư Đồ Nhiên hồi cấp 2, cậu ta không khỏi khựng lại.

… Nói thế này có lẽ hơi tự luyến, nhưng cậu ta cứ cảm thấy sự tin tưởng của Tư Đồ Nhiên dành cho mình có lẽ là hòa lẫn một chút tình cảm... Mà chính vì chút tình cảm này mới khiến cậu ta hết sức chột dạ bất an.

Nói không cảm động là giả, cũng có cả may mắn. Nhưng tựa như lời nói lúc trước của cậu ta, Tư Đồ Nhiên thật sự nhầm rồi. Đương nhiên cậu ta biết với đủ loại biểu hiện của Tư Đồ Nhiên trước mắt, ôm chặt đùi cô mới là sự lựa chọn sinh tồn chính xác nhất, nếu Tư Đồ Nhiên vẫn luôn hiểu nhầm cậu ta thì sẽ càng chăm lo và bảo vệ cậu ta hơn nữa… Nhưng làm vậy thì hèn quá.

Nhất định phải nói rõ ràng… Cố Thần Phong hạ quyết tâm, ngước mắt nhìn về phía thang máy dừng lại một lần nữa.lavender t.y.t

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, cậu ta tinh mắt bắt giữ được mặt bên của Tư Đồ Nhiên, lập tức nhanh chóng nói: “Tư Đồ Nhiên, lần này cậu có thể chờ một lát không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn… nói…”

Theo cửa thang máy hoàn toàn mở ra, giọng cậu ta cũng càng ngày càng nhỏ.

Bấy giờ cậu ta mới phát hiện, có lẽ lúc này Tư Đồ Nhiên không rảnh bận tâm tới mình... cô ấy đang bận.

Bận siết cổ một người khác.

Người kia cũng đứng nghiêng về phía Cố Thần Phong, chính là nhỏ tóc bím lúc trước ở trên lầu liên tục nghi ngờ Tư Đồ Nhiên. Cô ta đang bị Tư Đồ Nhiên khống chế từ sau lưng, cổ quấn chặt một sợi dây thừng trắng, dĩ nhiên là không thở nổi.

Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Thần Phong, Tư Đồ Nhiên mất kiên nhẫn ngẩng đầu, hất một lọn tóc con ra sau đầu: “Có việc gì?”

Cố Thần Phong: “…”

“Không… không có việc gì.” Cậu ta ngơ ngác mở miệng, đầu óc trống rỗng: “Cậu… cậu đang làm…”

“Diệt quỷ.” Tư Đồ Nhiên dứt khoát trả lời, đồng thời siết chặt dây thừng trong tay. Bởi vì tay đang dồn sức nên giọng nói của cô nghe có phần nghiến răng nghiến lợi, hơi đáng sợ.

“…” Lúc này Cố Thần Phong mới hoàn hồn lại, theo phản xạ ngăn cản cô rồi xông về phía thang máy, nhưng vì quy tắc mà bị chặn trước cửa thang máy, hoàn toàn không thể vào được.

Ngay sau đó, cậu ta lập tức ý thức được Tư Đồ Nhiên không nói sai... Trong lúc không ngừng giãy dụa, tóc bím đã lộ ra làn da dưới tay áo, màu da xám xanh hoàn toàn không giống người sống. Mà theo Tư Đồ Nhiên dồn sức lần cuối, cuối cùng cô ta hét lên một tiếng rồi hoàn toàn ngừng giãy dụa, màu xám xanh đáng sợ nhanh chóng phủ kín làn da của cô ta, sau đó dần dần rạn nứt từng tấc một, cuối cùng hoàn toàn tan vỡ.

Cơ thể của nhỏ tóc bím biến thành những mảnh vỡ màu xám rơi lả tả trên mặt đất. Tư Đồ Nhiên phủi tay rồi chỉ Cố Thần Phong: “Lấy nệm sofa kia lại đây.”

Cố Thần Phong: “?”

“Dọn dẹp đống bột này chứ sao.” Tư Đồ Nhiên nói rất hùng hồn: “Hủy thi diệt tích. Không có chổi nên đành phải dùng nệm sofa tạm vậy.”

Cố Thần Phong: “…”

Mọi chuyện phát triển quá nhanh, cậu ta choáng váng đi đến trước sofa cầm một tấm nệm lên, khi thấy một con dao gọt trái cây giấu trong kẽ hở sofa, cậu ta lại giật mình.

“Có vũ khí à? Đúng lúc lắm, đưa cho tôi luôn đi, cảm ơn.” Tư Đồ Nhiên cũng thấy được con dao đó, vội vẫy tay: “Tôi đoán được là sẽ có vũ khí mà… Dùng dây thừng mệt quá, dùng dao tiện hơn.”

Cố Thần Phong nhìn con dao gọt trái cây, trong đầu lại vang lên chuông báo động. Cậu ta ôm nệm sofa xoay người lại, nhìn người trong thang máy với ánh mắt không quá chắc chắn: “Khoan… Rốt cuộc cậu có ý gì?”

Tư Đồ Nhiên: “Hả?”

“Tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là thế nào?” Cố Thần Phong cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung tới nơi rồi: “Tại sao cậu vẫn luôn đứng trong thang máy không ra ngoài? Tại sao lại đột nhiên giết Tiểu Dương? Sao cậu biết ở đây còn có một con dao…”

“Có dao không phải là chuyện bình thường hả?” Tư Đồ Nhiên bất đắc dĩ trả lời, cắt ngang lời lẩm bẩm của cậu ta: “Không tin thì cậu kiểm tra cái sofa xem… Cả mấy ngóc ngách trong phòng này nữa, chắc chắn vẫn còn loại vũ khí khác.” (đọc truyện trên app TᎽT giúp phát triển các team dịch)

Cố Thần Phong: “…”

Cậu ta quay sang cẩn thận tìm kiếm chung quanh sofa, quả nhiên lại lần lượt phát hiện một con dao phay với một cây rìu bên trong và bên dưới sofa.

Điều này càng khiến cậu ta hoang mang. Cậu ta khó hiểu nhìn về phía Tư Đồ Nhiên, nhưng cô chỉ nhún vai.

“Không liên quan tới tôi, đây đều là do trò chơi sắp đặt ở đó.” Nói xong, Tư Đồ Nhiên giơ sợi dây thừng trắng đã siết cổ chết tóc bím: “Trong thang máy cũng có… Hiểu chưa? Vẫn là chiêu trò cũ, nó muốn chúng ta sát hại lẫn nhau.”

Sát hại lẫn nhau.

Cụm từ này lại xuất hiện lần thứ hai. Cố Thần Phong hoàn toàn rúng động, cố gắng theo kịp ý nghĩ của Tư Đồ Nhiên: “Ý cậu là, trận này ác quỷ giết người, thực ra chỉ là ngụy trang…”

“Không, ác quỷ sẽ giết người, nhưng mối đe dọa thực sự không nằm ở chỗ chúng.” Tư Đồ Nhiên ấn thang máy, nhanh chóng nói: “Trong vòng mười phút đầu tiên, điều kiện giết người của ác quỷ rất khắt khe, nhưng điều kiện giết người của con người lại không hề khắt khe chút nào.”

Con người không thể ra tay tấn công người khác trong phòng khách, nói cách khác có thể tấn công trong thang máy và dưới tầng hầm. Mà hai nơi này quả thực cũng được che giấu vũ khí… Đây đã không thể gọi là ám chỉ, mà quả thật là cám dỗ một cách lộ liễu.

Trong tình huống thời gian an toàn có hạn, người bên cạnh thật giả khó phân biệt, ký ức lại không đáng tin cậy, con người rất dễ bị kích thích đến mức lâm vào cực đoan. Lại thêm ác quỷ còn trà trộn vào nhóm người, có thể đổ thêm dầu vào lửa dắt mũi dư luận bất cứ lúc nào…

Bất kể là kéo dài thời gian hay cắt giảm số lượng người sống thì đều là chuyện cực kỳ có lợi với ác quỷ.

Cuối cùng Cố Thần Phong đã hiểu ra: “Cho nên cậu vẫn luôn ở lại trong thang máy, là để…”

“Tôi chiếm trước một vị trí, tránh cho có người chơi ngu trong thang máy.” Nói rồi, Tư Đồ Nhiên nhân tiện đá một phát vào đống bột trên sàn nhà: “Nhân tiện đề phòng tai họa chưa xảy ra.”

Muốn đề phòng bị ác quỷ tiêu diệt, cách tốt nhất đương nhiên là bắt được chúng rồi diệt trừ trước.

Đương nhiên, để không lật xe, cô còn làm chuẩn bị trước... Hiện giờ điểm tìm chết của cô là 140, cô lấy 40 điểm ra để cộng thêm điểm cho kỹ năng, bây giờ bất kể là sức mạnh hay tốc độ đều đã được cường hóa, dư sức đối phó với một con ác quỷ.

Mặc dù chỉ dựa vào cảm giác và mắt thường thì khó có thể phân biệt, nhưng từ lần giao thủ trước đó có thể thấy được, cấp bậc của chúng cao hơn “người phụ nữ trong tủ” một chút. Nếu không phải đã mở khóa kỹ năng cộng điểm từ trước thì e rằng thật sự khó đoán trước kết quả.

“Còn chuyện nên bắt như thế nào à… Tôi có phương thức phán đoán của mình.” Tư Đồ Nhiên ngước mắt lên: “Cậu còn gì muốn hỏi không?”

“…” Cố Thần Phong sáng suốt ngậm miệng, ngoan ngoãn đưa nệm sofa và dao gọt trái cây cho Tư Đồ Nhiên, còn giúp cô dùng nệm sofa quét sạch bột phấn trong thang máy. Sau khi Tư Đồ Nhiên xác định không thành vấn đề thì mới buông tay vẫn ấn nút giữ thang máy.

Cửa thang máy khép lại lần nữa, chở Tư Đồ Nhiên đi lên phòng khách.

Trong tầng hầm trống không chỉ còn lại một mình Cố Thần Phong. Cậu ta đưa mắt nhìn chung quanh, không biết tại sao tâm trạng bỗng trở nên yên ổn hơn hẳn.

Kèm theo sự yên ổn đó lại là suy nghĩ khác xông ra.

Nói cách khác, Tư Đồ Nhiên tin tưởng mình chỉ vì Tư Đồ Nhiên có cách phán đoán chính xác, chứ không phải là vì… tình cảm gì đó?

Cố Thần Phong xoa trán, khó có thể nói rõ tâm trạng của mình là gì. Thả lỏng cũng có, hụt hẫng cũng có, ngoại trừ những cảm xúc phức tạp còn có một chút hoang mang.

Cho nên, phương pháp phán đoán theo lời Tư Đồ Nhiên… rốt cuộc là cái gì nhỉ?

Cố Thần Phong nhìn cửa thang máy trước mặt mình, không khỏi nhíu mày một lần nữa.

Ở bên kia.

Thang máy trở về phòng khách, cửa thang máy vừa mở ra, Tư Đồ Nhiên không bỏ lỡ vẻ mặt khác biệt của đám đông bên ngoài.

Đủ loại nghi vấn ập vào mặt, có người nghi ngờ tại sao lần này cô trở về trễ như thế, có người không hiểu tại sao cô vẫn đứng trong thang máy. Tư Đồ Nhiên thuận miệng đối phó mấy câu rồi chỉ vào thang máy: “Còn một vị trí. Các cậu đã quyết định cho ai vào chưa?”

“…” Bên ngoài chợt lâm vào một thoáng im lặng. Cuối cùng, trong ánh mắt không cam lòng của một số người, Cố Tiêu Nhã đứng dậy.

Trong khoảng thời gian Tư Đồ Nhiên đi tới đi lui, nhóm người trong phòng khách cũng không nhàn rỗi. Lớp trưởng vẫn duy trì trật tự, an ủi mọi người, lớp phó học tập thì ở bên cạnh cầm bút viết viết vẽ vẽ, cố gắng đưa ra phán đoán.

Mà sau một hồi phán đoán kín đáo tỉ mỉ, Cố Tiêu Nhã chính là người có khả năng là người sống nhất trong nhóm người còn lại mà lớp phó học tập có thể xác định.

Đương nhiên, lớp phó học tập biết mình cũng là người sống. Nhưng cô ấy còn phải ở lại phòng khách tiếp tục suy luận, còn phải khống chế cục diện giúp lớp trưởng, bây giờ vẫn chưa thể rời đi.

... Chẳng qua đối với Tư Đồ Nhiên, ai vào thang máy cũng không khác biệt.

Bởi vì trước khi cửa thang máy khép lại, cô lập tức lấy con dao gọt trái cây ra nhìn Cố Tiêu Nhã.

“Xin lỗi, bởi vì ký ức của tôi cũng bị ảnh hưởng, mà mắt thường thì không phân biệt được… Cho nên tôi không thể không dùng một vài cách khác để tiến hành phân biệt.”

Cô chặn trước cửa thang máy, thấy Cố Tiêu Nhã hoảng sợ đến mức dán sát vào tường thang máy, vừa gật đầu xin lỗi vừa ôn hòa nói:

“Không sao đâu không sao đâu, đừng căng thẳng. Thế này đi, tôi hỏi cậu một số chuyện, cậu chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.”

Cố Tiêu Nhã trợn tròn mắt nhìn cô, lưỡng lự một lát rồi khẽ gật đầu.

“Tốt lắm, thế thì hãy nghe câu hỏi đầu tiên…”

Tư Đồ Nhiên bỗng nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ấy: “Cậu có còn nhớ nội dung của tấm thẻ sự kiện đầu tiên mà tôi rút trúng sau khi tôi được ‘hồi sinh’ là gì không?”

“…”

Cố Tiêu Nhã ngơ ngẩn nhìn cô, cố gắng muốn nhớ lại, nhưng đầu óc cứ như thể bị nhét vào một đống sương mù, không thể nhớ được bất cứ điều gì.

Cô ấy đứng hình một lát rồi vừa thong thả vừa do dự lắc đầu.

Chuyện bên lề:

Ác quỷ: Sao mày đánh nhau giỏi thế hả?!

Tư Đồ Nhiên: Tại sợ không đánh chết tụi bay được nên cộng hết điểm vào công kích đấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play