Đã đến nước này rồi, việc tranh luận xem Từ Đồ Nhiên lấy can đảm từ đâu cũng trở nên vô nghĩa. Sau giây phút chấn động ngắn ngủi, Dương Bất Khí nhanh chóng bình tĩnh lại, chú ý tới chiếc cặp kia.
Từ Đồ Nhiên và Tô Tuệ Nhi đã bắt đầu lấy đồ bên trong ra, đang xem từng món một. Tô Tuệ Nhi nhìn cây bút đỏ trong tay với sắc mặt xanh mét, bước đến chỗ Từ Đồ Nhiên. Từ Đồ Nhiên cũng giơ một cây lên xem, quan sát thứ trông như nhiệt kế thủy ngân này một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu tại sao sắc mặt Tô Tuệ Nhi lại khó coi như thế.
Khi xoay cây bút trong suốt đến một góc nhất định thì sẽ phát hiện thứ trong bút không phải ống mực bằng nhựa, mà là một mạch máu vẫn đang đập, thậm chí có thể cảm nhận được tiếng chảy róc rách qua vỏ bút.
Nhớ đến việc mới nãy cô còn nghiêm túc viết bài văn ăn phân bằng cây bút này, Từ Đồ Nhiên bỗng có cảm giác tạo nghiệp hiếm hoi.
Dương Bất Khí đang định bước tới nghiên cứu cùng thì bỗng nhớ ra một chuyện, thế là vội đứng dậy đi tới cửa, một tay mở cửa ra, tay kia tỏa ánh sáng xanh lấp lánh.
Từ Đồ Nhiên tò mò nhìn sang, thấy Dương Bất Khí vươn tay ra, bôi ánh sáng xanh lên tay nắm cửa bên ngoài.
“Anh làm gì thế?” Cô đặt đồ xuống, bước tới xem: “Anh đang phòng vệ à?”
“Ừ.” Dương Bất Khí đóng cửa lại, quay người đi tới cánh cửa ở đầu kia căn phòng: “Nó cũng giống bôi độc. Quái vật ở đây cũng cần mở cửa để di chuyển, cho nên tôi bôi một lớp độc lên tay nắm cửa để đề phòng, nếu có quái mạnh tới gần, tôi sẽ cảm nhận được ngay.”
Từ Đồ Nhiên gật đầu, vẫn chưa hiểu lắm, chỉ biết là rất mạnh, cô nhìn tay nắm cửa được bao phủ bởi ánh sáng xanh: “Nhưng nhỡ có người mở cửa thì sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play