Luồng sáng tựa như một con đường, nối thẳng từ hành lang đến trong phòng.

Cơ thể Chung Tư Gia đung đưa, từ từ bước ra dọc theo luồng ánh sáng, dao gọt trái cây cắm trên cổ lắc qua lắc lại, phách lối y hệt như đang đi thảm đỏ.

Tư Đồ Nhiên không định ngoan ngoãn chờ cậu ta tới. Cô lùi về sau một bước, ánh mắt đảo nhanh một vòng xung quanh, nhanh chóng khoá chặt cái đèn khẩn cấp gần mình nhất… Nói là đèn khẩn cấp, chứ thực tế nhìn bên ngoài căn bản là nhìn không ra. Khi không sáng thì chỉ là đồ trang trí rất bình thường, sau khi sáng lên thì tựa như từng con mắt mở ra…

May mà gắn không cao lắm.

Tư Đồ Nhiên bỗng nhảy lên, đấm về phía cái đèn khẩn cấp.

Ai ngờ đâu hai chân cô còn chưa kịp cách mặt đất thì bỗng cảm thấy cổ chân bị siết chặt. Cái gì đó đang níu chân cô lại bỗng chốc kéo mạnh xuống một cái, Tư Đồ Nhiên mất thăng bằng, té rầm một cái xuống đất.

Thật sự, ghét nhất là mấy cái xúc tu.

Tư Đồ Nhiên hơi không kiên nhẫn “chậc” một tiếng, dồn sức kéo đứt xúc tu quấn trên chân cô. Mà khoảng thời gian vướng víu này cũng đủ để Chung Tư Gia nghênh ngang đi tới cạnh cô.

“Vừa rồi lúc đâm tôi cô vui sướng lắm phải không?” Cậu ta nhìn từ trên cao xuống, không hề che giấu ác ý trong mắt.

Tư Đồ Nhiên: “…”

Cô nhớ lại mấy từ trước đó Cố Thần Phong dùng để thương lượng, học rồi vận dụng ngay luôn: “Đừng kích động, có gì từ từ rồi nói. Chuyện xảy ra thành như vậy tôi cũng không muốn, Cố Tiêu Nhã đã từng nói rồi, đừng chỉ lo trút giận…”

“…” Gương mặt Chung Tư Gia bỗng có một thoáng vặn vẹo.

Không phải chứ, cô có thể thêm chút chân thành được không? Mặc dù lời cô nói chắc chắn tôi sẽ không nghe, nhưng cô cũng không thể sao chép lời nói của người ta để lừa gạt tôi chứ?

Cậu ta khịt mũi một tiếng, giữ thiết lập nhân vật rất tốt. Hình dáng mờ mờ của xúc tu phía sau vươn dài ra, dáng vẻ như thể sắp sửa xé xác người ra thành tám mảnh.

… Nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy một trận âm thanh va chạm hỗn loạn truyền tới từ dưới lầu.

Tiếng va đập loảng xoảng, giữa đó còn xen lẫn tiếng đập ầm ầm ầm ầm, âm thanh dồn dập, liên tiếp, ồn ào không dứt.

Tư Đồ Nhiên chợt ngẩn ra.

Âm thanh va chạm đầu tiên cô chưa từng nghe thấy, chỉ có thể đoán là tiếng đồ vật gì đó bị đập vỡ, nhưng âm thanh ầm ầm ầm ầm phía sau cô lại thấy rất quen.

Đó là tiếng động phát ra do tủ sắt bị đụng vào!

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trong lòng Tư Đồ Nhiên hơi động, bỗng hồi phục lại tâm tình, cô đạp mạnh về phía Chung Tư Gia… Rõ ràng đối phương cũng đang phân tâm vì mấy tiếng động này cho nên nhất thời không hề đề phòng, bị cô đạp lộn nhào trên mặt đất.

Nhưng đồng thời, chân phải của Tư Đồ Nhiên cũng truyền đến một cơn đau đớn. Cô không rảnh để ý tới, vội đứng dậy chạy đến cầu thang, nhưng chưa chạy được mấy bước thì cô lại thấy một bóng người quen thuộc xông tới trước mặt.

“Tư Đồ Nhiên! Tớ đến giúp cậu đây!” Lớp phó thể dục vội nói, trên tay ôm một chậu hoa to bằng đầu người, chuẩn bị tư thế ném tạ.

Chậu hoa phình to lên một cách khủng khiếp, bên ngoài rạn nứt, để lộ màu xanh lá cây quỷ dị.

Tư Đồ Nhiên lập tức hiểu ý của lớp phó thể dục, cô nói ngay: “Đưa đồ cho tôi! Cậu đừng động đến cậu ta!”

Lớp phó thể dục: “…?!”

Tuy không hiểu lý do tại sao Tư Đồ Nhiên bỗng kêu ngừng, nhưng cậu ta vẫn rất nghe lời mà thu lại cánh tay định ném tạ, thay vào đó là quăng chậu hoa cho Tư Đồ Nhiên.

Tư Đồ Nhiên nhận lấy chậu hoa, quyết đoán xoay người, ném thẳng vào đầu Chung Tư Gia ở sau lưng!

Bởi vì kiêng dè năng lực phản sát thương của Chung Tư Gia nên cô cũng không sử dụng lực quá nhiều, nhưng cho dù vậy thì chậu hoa đã sớm phình lên đến cực hạn vẫn bị bể nát. Một đám màu xanh lá cây phá vỡ lớp đất, rơi trên đầu Chung Tư Gia, những ngọn cỏ như xúc tu lập tức ngọ nguậy moi moi đầu cậu ta, chui vào trong như giun!

Là đống rong thủy sinh mà lớp phó thể dục đã ói vào chậu hoa… Tư Đồ Nhiên bỗng hơi cảm khái, mới một lát không thấy mà đã lớn vậy rồi.

Đương nhiên bây giờ không phải lúc để cảm khái. Nhân lúc Chung Tư Gia còn đang đứng đó xé rong, Tư Đồ Nhiên rút cây dao gọt trái cây đang cắm trên người cậu ta ra, ném mạnh lên trên. Đèn khẩn cấp cách Chung Tư Gia gần nhất bị vỡ, trong hành lang lập tức tối đen, Tư Đồ Nhiên báo cho lớp phó thể dục, hai người chia ra rời đi theo hai hướng đối ngược nhau, đập hết tất cả đèn khẩn cấp mà hai người thấy dọc đường.

Trong nháy mắt, đèn khẩn cấp ở hành lang tầng ba bị đập vỡ tan tành, ánh đèn chiếu xuống tắt dần từng cái từng cái một. Có vài cái đèn khẩn cấp được giấu rất xảo quyệt, nhìn thoáng qua không thấy được. Tư Đồ Nhiên cũng không lãng phí thời gian, sau khi đập bể mấy ngọn đèn, cô lập tức chạy đến thang thoát hiểm, lên tầng hai, đập vào mắt là một mảng tối đen.

Hình như dưới chân cô đạp phải cái gì đó, Tư Đồ Nhiên sờ một cái thì nhận ra đó là mảnh vỡ của đèn khẩn cấp.

Thì ra là vậy, bây giờ cô đã biết tiếng loảng xoảng trước đó trong phòng tới từ đâu rồi.

Căn phòng cạnh cầu thang thoát hiểm tối đen như mực, trong đó vẫn có tiếng ầm ầm đùng đùng đùng đùng truyền ra. Tư Đồ Nhiên đi tới kêu thử một tiếng, sau đó liền nghe thấy giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ của Cố Tiêu Nhã vang lên: “Tư Đồ Nhiên! Tốt quá rồi, cậu không sao cả!”

Chỉ thấy Cố Tiêu Nhã và Tiểu Mễ nghiêng ngả loạng choạng đi ra khỏi phòng, Tư Đồ Nhiên nói: “Có chuyện gì vậy? Mấy tiếng động vừa nãy là…”

“Đều là do bọn tớ làm đấy!” Cố Tiêu Nhã lập tức nói: “Tớ với Tiểu Mễ chạy vào trong phòng dụ ma nữ đụng vào tủ, chờ đến khi nó yên lặng thì bọn tớ lại đi lên tự đập… Ý kiến này là do lớp phó học tập đề xuất. Cậu ấy nói có lẽ làm thế thì sẽ có thể dụ được Chung Tư Gia đi.”

“Những người khác đều đi đập đèn hết rồi. Lớp phó học tập ở đầu kia hành lang tiếp ứng lớp phó thể dục, những người còn lại chắc là đang ở tầng một.”

Cô ấy vừa nói vừa dẫn Tư Đồ Nhiên đi về phía trước, đi tới đầu cầu thang tầng hai thì đúng lúc gặp được lớp phó học tập đi từ đầu kia cầu thang xuống. Tư Đồ Nhiên đưa mắt nhìn một vòng thì không thấy những người khác, hơi cau mày: “Lớp trưởng không có ở đây, làm sao mấy cậu tìm được cửa ra?”

“Lớp trưởng sẽ để lại dấu vết cho bọn mình.” Cố Tiêu Nhã nói một cách chắc chắn, cúi đầu tìm kiếm một hồi, sau đấy đợt nhiên đưa tay chỉ xuống mặt đất: “Cậu nhìn đi, chính là cái này!”

Tư Đồ Nhiên nhìn theo thì thấy một dấu màu xanh óng trên sàn nhà.

Con ngươi cô khẽ đảo, rất nhanh đã hiểu rõ: “Là lọ sơn dạ quang kia sao?”

“Đúng vậy. Nhưng mà trước đó không đủ ánh sáng nên màu hơi tối…” Lớp phó học tập vừa nói vừa đi theo sau lớp phó thể dục, hỗ trợ lẫn nhau dò dẫm đi về trước. Bọn họ theo dấu sơn dạ quang đi thẳng xuống lầu, vòng qua phòng khách, rẽ vào hành lang, quả nhiên ở ngay phòng vệ sinh cuối hành lang gặp lại Cố Thần Phong và lớp trưởng.

Hai người bọn họ đang cầm bức tranh sơn dầu đứng cạnh cửa phòng vệ sinh, đầu mũi tên xanh lam trên bức tranh sơn dầu chỉ thẳng về hướng phòng vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh khép hờ, sau khe cửa ánh lên màu xanh lam.

“Cuối cùng cũng tới.” Thấy tất cả mọi người đều có mặt, rõ ràng lớp trưởng đã thở phào nhẹ nhõm: “Chung Tư Gia đâu?”

“Bị kẹt ở tầng ba rồi!” Lớp phó thể dục tranh nói trước: “Tư Đồ Nhiên trâu bò ghê luôn, phi dao một cái đâm vỡ luôn cái đèn khẩn cấp! Đỉnh!”

Tư Đồ Nhiên: “…” Không phải đâu, tôi ném cán dao đập tới đấy, cảm ơn.

Trong lòng cô biết bây giờ không phải lúc nghe người ta linh tinh nên vội kêu ngừng lại, rồi lại hỏi tình hình của nhóm người lớp trưởng. Lớp trưởng hơi mở cửa phòng vệ sinh bên cạnh ra, giọng vui mừng. 

“Đây là phòng vệ sinh, mở đèn và tắt đèn là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Nhìn theo đầu mũi tên hướng dẫn thì đây chắc chắn là lối ra…”

Thực tế thì dù không dựa vào đầu mũi tên vẫn có thể nhìn ra được cánh cửa này không bình thường. Đằng sau cửa không phải bồn cầu mà là một vòng sáng xanh lam xoay tròn, nhìn thoáng qua trông cũng thấy rất giống cửa ra.

Chỉ là cứ thấy sai sai. Sai sai cứ như Ultraman bỗng dưng xuất hiện trong phim kinh dị vậy đó.

“Vậy… Vậy thì, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi à?” Cố Thần Phong nuốt nước miếng một cái, căng thẳng đưa mắt nhìn mọi người một lượt: “Ai đi trước?”

Lớp phó thể dục đáp lại một tiếng, đứng dậy không hề sợ hãi, đang định đi vào thì lại bị Tư Đồ Nhiên kéo lại.

“Hay là để tôi đi trước cho.” Tư Đồ Nhiên vừa nói vừa đi về trước một bước. Khi sắp bước vào vòng sáng thì cô lại dừng chân, mấy giây sau cô bỗng quay đầu nhìn về phía mọi người: “Tôi chợt nhớ ra mình còn chuyện chưa làm. Mọi người đi trước đi.”

Nói xong thì chủ động lùi lại phía sau.

Những người còn lại: “…?”

Trông dáng vẻ cô như đang sợ hãi chuyện sắp xảy ra vậy. Nếu không phải trước đó Tư Đồ Nhiên mạnh mẽ như Chung Quỳ* chuyển thế thì bọn họ thật sự đã tin rồi.

(*Chung Quỳ: là một vị thần trừ yêu diệt ma ở trong truyền thuyết dân gian của Trung Hoa.)

Trong lòng lớp trưởng giật nảy, nhỏ giọng: “Có phải có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì đâu. Có thể đi vào được. Tôi có chuyện thật.” Tư Đồ Nhiên đi lùi về sau mấy bước: “Mấy cậu đi trước đi, tôi sẽ tới nhanh thôi.”

Giọng cô vẫn vững vàng như thường lệ. Trải qua một phen nhà ma kinh hoàng như thế, nhóm thiếu niên thuần khiết này cũng đã sớm không còn nghi ngờ gì cô nữa rồi. Suy cho cùng, dù Tư Đồ Nhiên không thể kíp nổ cá, nhưng mấy phán đoán cơ bản cô đưa ra đều không sai.

Chỉ có Cố Tiêu Nhã nhíu mày: “Cậu muốn làm gì vậy? Tớ đi với cậu nhé? Tay cậu vẫn còn bị thương mà.”

“Không sao đâu, tôi không đau. Cậu đi ra ngoài với bọn họ đi.” Tư Đồ Nhiên thuận miệng an ủi, rồi đẩy người về phía trước một cái. (đọc truyện trên app TᎽT giúp phát triển các team dịch)

Vừa nãy cô mới thử rồi. Sau khi tỏ ý “Đi qua vòng ánh sáng rồi ra ngoài” thì trong đầu cô không hề có âm thanh nhắc nhở điểm tìm chết, ở một mức độ nào đó thì đủ để nói rõ cửa này vô hại.

Mà cô nói “Còn chuyện phải làm” thực ra cũng không phải là lấy cớ.

Khi thấy người cuối cùng là Cố Tiêu Nhã đang lo lắng đi qua cửa ánh sáng, Tư Đồ Nhiên không trì hoãn nữa, cô lập tức xoay người đi dọc theo vết sơn dạ quang do lớp trưởng để lại, đi về lại cửa cầu thang, rồi chạy thẳng lên tầng ba.

Trên tầng, đèn khẩn cấp bị đập nát rơi đầy đất. Trong ánh sáng loang lổ có thể mơ hồ thấy được một bóng người đang nằm trong bóng tối.

Chính là Chung Tư Gia.

Cũng không biết cậu ta với đám rong thuỷ sinh kia xé nhau thế nào rồi nữa. Cách một khoảng xa như vậy, Tư Đồ Nhiên không nhìn thấy, cũng lười quan tâm.

“Ê.” Cô cẩn thận đứng nép trong vùng tối nhỏ, nói vọng về phía bóng người đang cuộn tròn: “Hỏi cậu chuyện này.”

Bóng đen nằm co người kia nhúc nhích nhưng không lên tiếng. Tư Đồ Nhiên không để ý, vẫn hỏi rất tự nhiên: “Giữa cậu với trò board game này là quan hệ hợp tác đúng không?” 

“… Tôi đã nói rồi.” Lúc này Chung Tư Gia mới lên tiếng: “Nó là công cụ.”

“Được thôi, vậy xem ra đúng là quan hệ hợp tác rồi.” Tư Đồ Nhiên gật đầu sáng tỏ: “Nói cách khác, cậu không làm gì được nó. Nó cũng không có cách nào làm gì được cậu phải không?”

Chung Tư Gia tặng cho nụ cười giễu cợt đặc trưng: “Phải thì sao?”

“…”

Tư Đồ Nhiên lẳng lặng nhìn cậu ta, yên tĩnh một lát rồi lắc đầu một cái: 

“Không đúng, cậu nói dối. Nó mạnh hơn cậu nhiều.”

Ít nhất với cảm nhận của cô, trong trò chơi này chắc chắn vẫn tồn tại thứ mạnh hơn so với Chung Tư Gia.

Mặt khác, lời nói của Chung Tư Gia lại chứng minh cho suy đoán của cô – đối với trò board game này, về bản chất, Chung Tư Gia vẫn là “người ngoài”.

Đồng thời, cậu ta cũng chính là người chơi…

“Cô đang nghĩ cái gì?” Nhận ra được sự yên lặng của cô, Chung Tư Gia lạnh lùng giễu cợt: “Cô còn tính làm gì nữa?”

“Đừng phí tâm tư nữa. Cô không làm được cái gì đâu. Cho dù có nhốt tôi thì cô cũng không giết được tôi. Còn tôi…”

“Còn cậu, dù trò chơi kết thúc vẫn sẽ theo dõi bọn họ.” Tư Đồ Nhiên nhàn nhạt tiếp lời: “Mấy lời nói nhảm không cần phải nói hai lần.”

Chung Tư Gia khó chịu “hừ” một tiếng, con ngươi chợt lóe, há miệng định nói thêm gì đó nữa. Cậu ta bỗng nhớ ra trước đó Tư Đồ Nhiên rất có hứng thú với khái niệm “Ánh sáng” và “Bướm”. Nếu có thể dùng kiến thức về mặt này giữ cô lại một chút, thì có lẽ có thể làm cho cô trì hoãn chút thời gian ở đây…

Một khi qua bốn mươi phút thì cô sẽ không thể rời đi được nữa. Dù chân muỗi có nhỏ thì vẫn là thịt, thà có còn hơn không.

Ai ngờ còn chưa đợi cậu ta nói chuyện, Tư Đồ Nhiên lại mở miệng nói tiếp: “Cũng vì điểm này nên tôi mới cảm thấy dù sao mình cũng phải nghĩ ra vài biện pháp.”

Chung Tư Gia: “?”

Tư Đồ Nhiên nói mấy câu này hơi bất chợt, làm cậu ta không theo kịp. Không ngờ ngay giây tiếp theo, cô lại nói thêm một câu làm cậu ta bối rối luôn.

Cậu ta nghe Tư Đồ Nhiên nói, khi đó cô nhìn thấy bóng đen trên cầu thang.

…?

Khoan, bóng đen gì cơ?

Nghe âm thanh đối phương vội vàng xoay người chạy xuống lầu, chẳng biết tại sao trong lòng Chung Tư Gia xuất hiện một dự cảm không lành.

Trong không khí vang lên âm thanh ồn ào, trong luồng ánh sáng rải rác ở hành lang, hình dáng xiêu vẹo như ẩn như hiện. Tựa như nhận ra được gì đó, Chung Tư Gia bỗng thay đổi giọng điệu.

“… Mi muốn làm gì?”

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi, đôi bên cùng nhau có lợi. Ta không hề làm trái quy tắc nên mi không thể động vào ta được…”

“Mi, mi đừng tới đây… Là ta đưa mi ra ngoài đấy! Nếu như không có ta… Mi không thể làm vậy với ta được! Mi không thể…”

Một tiếng hét thảm vang lên trên hành lang tầng ba, Tư Đồ Nhiên đang vội vàng chạy về phía cửa ra thì bỗng khựng lại, rồi chợt bước nhanh hơn.

Sau lưng vang lên tiếng sột soạt làm người ta rợn cả tóc gáy. Tư Đồ Nhiên “chậc” một tiếng, sắc mặt hơi đổi.

Thất sách rồi... Cô còn tưởng rằng bóng tối cũng có tác dụng hạn chế với bóng đen kia. Bây giờ xem ra chỉ là cô tự cho như thế thôi.

Ngay lúc cô nói với Chung Tư Gia câu nói kia thì âm thanh nhắc nhở điểm tìm chết cũng vang lên một lần. Lần đầu tiên điểm tăng vọt lên 100 là đã đủ để chứng minh lần này cô tạo một cái chết lớn cỡ nào rồi.

Tuy nhiên, vẫn là câu nói kia, cô cũng chỉ tìm chết thôi, chứ không có ý định chết thật.

Tai nghe thấy tiếng sột soạt quỷ dị dần dần ép tới gần ở sau lưng, Tư Đồ Nhiên bỗng âm thầm cắn răng, trong bóng tối sốt ruột cắm đầu lao về phía trước. Cái chân bị Chung Tư Gia phản sát thương trước đó do di chuyển nghiêng ngả nên càng đau hơn, thứ ở đằng sau đang dần áp tới gần, luồng khí ớn lạnh bao trùm từ tứ phía…

Má nó chứ.

Tư Đồ Nhiên mặt không đổi sắc mắng thầm dưới đáy lòng một tiếng, cuối cùng vì bất đắc dĩ, đành phải lấy kế hoạch B ra.

Một mặt thì cô cố hết sức nhanh chóng chạy đi, còn một mặt cô gọi giao diện “Cộng điểm kỹ năng” trong đầu.

Đặt lại điểm! Tăng thêm! Bốn mươi điểm, tăng hết vào tốc độ! All in! All in!

Hai chân được tăng thêm bốn mươi điểm nháy mắt hóa thành tàn ảnh. Tư Đồ Nhiên bỗng sinh ra ảo giác mình có thể chạy nhanh như bay lên tới tận mặt trăng. Cô thề là trong quá trình cô làm thao tác đặt lại điểm, trong đầu cô chắc chắn lại có âm thanh nhắc nhở xuất hiện, nhưng cô không còn hơi đâu mà quan tâm được nữa, việc duy nhất cô có thể nghĩ tới lúc này là chạy, liều mạng chạy về trước…

Chân đập vàng vào đúng là khác biệt hẳn. Mạnh mẽ lần nữa kéo dãn khoảng cách với thứ sau lưng.

Sau khi rẽ qua khúc cua thì lập tức chạy nước rút. Tranh sơn dầu lớp trưởng đã sử dụng bị đặt dưới đất, đầu mũi tên màu xanh da trời chỉ hướng, cánh cửa ánh sáng kia vẫn đang chậm rãi xoay tròn.

Không biết có phải vì vấn đề thời hạn hay không mà cánh cửa này nhỏ hơn so với lần đầu tiên cô thấy rất nhiều… Nhưng mà hơi đâu quan tâm.

Cái thứ sau lưng như nhận ra rằng cô sắp chạy trốn, phát ra một tiếng kêu the thé chói tai. Ý lạnh mãnh liệt tấn công từ sau lưng, Tư Đồ Nhiên không ngừng chân, nhưng cơ thể thì lại khẽ xoay qua.

Cô không chắc trong bóng tối mình sẽ thấy được cái gì, hoặc có lẽ thứ đó vốn không phải thứ cô nên nhìn.

Nhưng cô vẫn gắng gượng hướng về đằng trước người mình, vừa mạnh mẽ vừa kiên định giơ thẳng ngón giữa lên.

Âm thanh nhắc nhở điểm tìm đường chết lại vang lên. Tư Đồ Nhiên quay đầu, không chút do dự nhảy vào trong cửa ánh sáng trước mặt.

Lời tác giả:

Tư Đồ Nhiên: Làm xong phát chuồn luôn, kích thích thật chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play