Tôi đặt đồ chơi mới bên cạnh bát ăn cho chó của tôi, tôi rất vui khi mỗi lần nhìn thấy nó, dù gì cũng của anh iu tặng mà. Hiệu trưởng Giang Đạt biết những gì đã xảy ra trong gia đình tôi, ông cho bố mẹ tôi nghỉ vài ngày để ổn định tinh Thần.
Bố tôi vui mừng cám ơn hiệu trưởng, chủ yếu là ông lo cho mẹ tôi: "Cám ơn hiệu trưởng, tôi muốn nghỉ ngơi để phối hợp với cảnh sát xem ai gi..ế.t ng..ư.ờ.i."
Ông đã thức dậy rất sớm từ lúc 6 giờ trong vài ngày gần đây và kéo tôi, cả mẹ chạy cùng. Bố tôi không nghĩ đến cánh tay và chân lại đau lại à, sao hăng hái thế chứ. Trong khi bố tôi mạnh mẽ, tôi cũng bắt đầu dự án giảm cân mình, tôi muốn trở thành bé chó xinh đẹp trong mắt Từ Hoài.
Khi mẹ tôi đưa tôi đi mua thức ăn, tôi nhìn chằm chằm vào xương của con bò đến mức mắt tôi phát sáng, tại tôi nghe ăn xương bò sẽ cao thêm một chút.
Mẹ tôi nghĩ rằng tôi muốn ăn nó, bà lập tức mua và nấu nó rất lâu, tự dưng bà làm thêm một nồi thịt bò, khiến tôi hỏng muốn ăn.
Tôi thấy xương bò trong thùng rác còn một ít liền lật ra để gặm tiếp.
Cho đến bây giờ mẹ tôi hiểu ý tôi.
"Này lão Trương, ông có nghĩ rằng Gấu Nhỏ bị mắc xương không? Mai tôi phải đi mua thức ăn riêng cho nó, không quý tộc gì cả."
Bố tôi lấy kính xuống và liếc nhìn tôi: "Không sao đâu, không phải con chó chỉ ăn xương sao?"
Mẹ tôi đã nghi ngờ và quan sát tôi suốt một ngày, tôi cũng thực sự tin rằng tôi đang mài răng của mình để trở nên xinh đẹp hơn. Khi Sở Minh nghe tin, anh ấy đã đến giúp đỡ nhà chúng tôi,
anh nói sẽ ở cùng để bảo vệ nhà tôi. Chỉ là tôi nhận ra Sở Minh gần đây đã thay đổi rất nhiều, khi không có ai, anh ấy luôn luôn tỏ ra bình tĩnh, toàn bộ cơ thể toát ra áp suất thấp.
Tôi không dám tiếp cận anh ấy nữa, anh ấy làm tôi sợ hãi, nó không phải là thể chất, mà là một loại áp bức từ linh hồn. Nhưng khi bố mẹ tôi xuất hiện, anh ấy lại quay về dáng vẻ hiền lành ban đầu, thật kỳ lạ như hoa hồng trắng bỗng dưng nở rộ.
Chắc chắn, chỉ Từ Hoài mới có thể giúp tôi an tâm hơn, bé không thích Sở Minh, tôi đành biến thành vật trang trí dính vào người Từ Hoài. Sở Minh được coi là học sinh ưu tú nhất của cha tôi.
Mỗi khi anh ấy đến, bố tôi hạnh phúc hơn nhiều so với bình thường và anh ấy có thể nói chuyện với bố tôi về rất nhiều điều mà tôi không thể hiểu.
Bố tôi vẫn rất trực tiếp: "Con có hối hận vì theo ta quá lâu không? Nhiều sinh viên cùng khóa với con kiếm được rất nhiều tiền. "
Sở Minh mỉm cười: "Không bao giờ hối tiếc, con có thể theo nhiều giáo viên để học, đây là điều rất dễ chọn lựa. Nhưng giáo viên lại giống như cha con, làm sao con có thể rời bỏ cha mình!"
Mặc dù tôi không còn ở với bố mẹ, nhưng có một người học sinh như này cũng là phúc của nhà tôi. Đêm đến, bố tôi đã uống với Sở Minh đến mức say mèm và nói rằng ông ấy sẽ ở bên Sở Minh suốt đời. Tôi có thể cảm nhận rằng tối nay Sở Minh thực sự hạnh phúc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT