“Đúng vậy. Hứa Du Ninh không thể toàn tâm tin tưởng cậu trai chạy việc vặt, nhưng có lẽ sẽ tin tưởng cô tình nhân tâm ý tương thông, cộng sự của anh ấy không phải người ngoài, chính là Thẩm Nam Thu.” Vốn dĩ cô muốn nhiễu loạn tiết tấu của Cao Tuấn, ai ngờ càng nói thì mạch suy nghĩ càng trôi chảy, “Cả Lục Dương và Vưu Cương đều biết sự tồn tại của Thẩm Nam Thu, nhưng cố tình giấu giếm tôi, hoặc là Hứa Du Ninh đã dặn dò trước, hoặc là Thẩm Nam Thu đã lôi kéo, mà vì sao Thẩm Nam Thu lại lôi kéo bọn họ? Chẳng qua là vì lợi ích mà thôi.”
Cao Tuấn tự dưng lộ ra chút tức giận, anh cười lạnh một tiếng, hỏi cô: “Nguyễn Chân Chân, điều cô bận tâm nhất luôn là Hứa Du Ninh có phản bội cô hay không, đúng chứ? Cô không hận anh ta vì đã trốn tránh trách nhiệm bằng cách tự sát, cũng không hận anh ta vì đã để lại cho cô một khoản nợ khổng lồ, cô thậm chí còn không tìm kiếm sự thật, tự nguyện trầm luân, cả ngày vô tri vô giác, sống như một cái xác không hồn… Chỉ có Thẩm Nam Thu mới có thể kích động thần kinh và thu hút sự chú ý của cô.”
Mỗi lời thốt ra từ đôi môi mỏng đó đều giống như một thanh kiếm sắc bén, dứt khoát đâm xuyên qua lớp ngụy trang của cô, khiến nội tâm của cô bị phơi bày ra ngoài, lộ ra vết rỉ máu ở bên trong. Cô không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể nghiến chặt răng, duỗi thẳng sống lưng, ngồi cứng đờ trên ghế, tựa như một bức điêu khắc, không cảm thấy đau đớn, không cảm thấy xấu hổ, không cảm thấy sự gay gắt và ác ý trong lời nói của anh.
Nhưng không ngờ sự “lãnh đạm” và “thờ ơ” của cô càng khiến Cao Tuấn tức giận hơn.
“Cô sợ cô ta là tình nhân mà Hứa Du Ninh đã che giấu, cô sợ tình yêu của Hứa Du Ninh chỉ là mộng tưởng của cô, sợ hôn nhân của mình là một trò cười. Đúng chứ? Tôi không hiểu, Nguyễn Chân Chân, cô chỉ sống vì tình yêu thôi à? Tất cả phụ nữ đều vô dụng như cô, hay chỉ có cô là như thế này?” Anh hơi nghiêng người về phía trước, áp sát cô, khinh thường chất vấn, “Hả? Trả lời tôi đi.”
Nguyễn Chân Chân phải tốn hết sức lực mới có thể buông lỏng hàm răng đang nghiến chặt, lại dốc hết khí lực để mình phát ra âm thanh ổn định. “Cao Tuấn.” Cô gọi tên anh, bờ môi hơi run run, “Anh cảm thấy rất vui khi sỉ nhục tôi như thế này phải không?”
Anh nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cô, nhất thời cứng đờ.
“Anh dựa vào cái gì mà sỉ nhục tôi như vậy? Anh nói với tôi, anh dựa vào cái gì mà dạy đời tôi một cách trịch thượng như vậy?” Tông giọng cô bất giác cao lên, không giấu được sự run rẩy trong giọng nói của mình nữa, “Dựa vào cái gọi là ‘yêu thầm’ của anh sao? Nếu nói tôi chỉ sống vì tình yêu, vậy anh thì sao? Anh đến tìm tôi vì cái gì? Anh coi thường tình yêu, hay là có mục đích nào khác? Rốt cuộc anh đang toan tính cái quái gì vậy?”
Cao Tuấn không trả lời được, một chữ cũng không trả lời được.
Cô nhìn anh, chậm rãi đứng dậy, chỉ tay về phía cửa, giọng run lên vì giận dữ. “Mời anh ra ngoài, mời anh rời khỏi nhà tôi ngay lập tức.”
Anh vẫn ngồi ở đó, hồi lâu không phản ứng, miệng anh khẽ động như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt lại, mím thành một đường mỏng.
“Cút!” Cô nói ngắn gọn, “Cút ra ngoài.”
Cao Tuấn cụp mắt xuống, đứng dậy rời đi. Bước chân anh rất dài, lại đi rất nhanh, gần như một lát sau đã đến cửa, anh bất chợt dừng lại, cầm lấy tay nắm cửa, quay đầu lại nhìn. Cô vẫn đang ở trong thư phòng, anh không nhìn thấy bóng dáng của cô, nhưng lại nghe rõ hơi thở tức giận của cô.
Anh mấp máy môi, chua chát nói: “Xin lỗi.”
Trong thư phòng vẫn luôn im lặng, không có chút phản hồi nào. Sắc mặt anh u ám đến khó coi, mím chặt khoé miệng, không nói gì nữa, đi thẳng ra khỏi nhà.
Xe đậu ở bãi đậu xe bên ngoài tòa nhà, đó là chỗ đậu xe mà Nguyễn Chân Chân thuê, lúc đầu xe của Hứa Du Ninh đậu ở đó, sau đó thỉnh thoảng đậu xe của Tô Văn, vài lần gần đây đều là xe của anh. Cao Tuấn mở cửa lên xe, ngồi yên trong lạnh lẽo hồi lâu, hai tay đột nhiên vuốt mạnh hai má, lúc này mới đánh xe đi.
Anh lái xe ra khỏi tiểu khu, dùng Bluetooth gọi điện thoại, ngay khi cuộc gọi vừa kết nối liền nói thẳng: “Lão Lục, theo dõi Thẩm Nam Thu.”
“Thẩm Nam Thu?” Giọng nói Lão Lục lộ ra sự kinh ngạc, “Theo dõi cô ta làm gì vậy?”
“Bảo cậu theo dõi thì đi đi, hỏi nhiều làm gì?” Cao Tuấn lạnh giọng nói.
Lão Lục có vẻ hơi khó xử: “Anh, cô ta là người của Phương Kiến Thiết, lỡ như kinh động bọn họ, sợ là sẽ gây rắc rối. Hơn nữa, em nghe nói vì vụ án của Lục Dương, mà gần đây cảnh sát cũng chú ý đến người phụ nữ này, chúng ta nhảy vào đống phiền phức này làm gì?”
Cao Tuấn hiểu hết những gì cậu ta nói, Thẩm Nam Thu là người của Phương Kiến Thiết, nếu không cẩn thận sẽ đánh rắn động cỏ, chuốc họa vào thân, vì vậy ngay từ đầu đã cảnh báo Nguyễn Chân Chân không được đi tìm Thẩm Nam Thu, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Dựa vào sự cứng đầu của Nguyễn Chân Chân, cô ấy nhất định sẽ điều tra Thẩm Nam Thu. Nếu anh đã không ngăn được, vậy chỉ có thể giúp cô.
Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này? Cao Tuấn nhất thời không nghĩ ra, rõ ràng khi sáng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, đột nhiên tình thế lại đảo ngược.
“Anh?” Lão Lục ngập ngừng gọi anh, lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy? Bên đó không thuận lợi sao?”
Đôi môi mỏng của Cao Tuấn mím chặt, không trả lời.
Lão Lục do dự một hồi, lại cẩn thận nói: “Anh, cho em nói thêm một câu nữa, chúng ta đến đây không phải để hành hiệp trượng nghĩa, trừ hại cho dân, anh đừng, đừng…”
“Đừng gì?” Anh hỏi.
Lão Lục cười hì hì hai tiếng, lấy hết can đảm nói tiếp: “Đừng để mình lún sâu vào. Từ khi trở về từ Hằng Châu, em cảm thấy anh hơi bất thường. Trên đời này có rất nhiều người đáng thương, không hơn cô ta, cũng không kém cô ta, anh không quản hết được. Hơn nữa, cô ta rơi vào tình cảnh này, trách trời trách đất trách bản thân, cũng không thể trách chúng ta. Chúng ta không mắng cô ta một câu ‘đáng đời’, đã là tử tế lắm rồi.”
Cao Tuấn yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn trầm giọng nói: “Theo dõi Thẩm Nam Thu.”
“Chết tiệt!” Lão Lục không nhịn được thấp giọng mắng một câu, thở gấp hai hơi, không nản lòng mà thuyết phục tiếp, “Anh à, đừng chiều theo người phụ nữ đó, anh phải tìm cách dỗ cô ta, lừa cô ta, khiến cô ta tiếp tục đi theo con đường mà chúng ta đã vạch ra. Anh đừng để cho cô ta chạy mất!”
“Sao lại là nói nhảm? Đại ca, anh dùng thủ đoạn mỹ nam kế, sao giờ lại bị người ta dùng thủ đoạn mỹ nhân kế phản công rồi? Trước đây cũng chưa thấy anh mềm lòng như vậy, đừng nhập tâm quá được không? Ôi trời! Sớm biết như này, còn không bằng để em ra mặt, anh đứng đằng sau là được rồi!”
Lão Lục vẫn lải nhải không dứt, Cao Tuấn không nghe nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Tâm trí anh rất hỗn loạn, những cảm xúc khó hiểu cứ bành trướng mất kiểm soát, buộc lý trí phải nhượng bộ từng bước một, ép thẳng vào một góc chật hẹp, không hề có sức phản kháng. Đây là tình trạng hiếm gặp trong nhiều năm, càng không phải là một dấu hiệu tốt. Trong lòng anh hiểu rõ tất cả, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện cho Nguyễn Chân Chân, chuông vừa vang lên hai tiếng đã bị đối phương từ chối. Cao Tuấn mím môi, vẫn tiếp tục gọi điện, cứ gọi đi gọi lại ba bốn lần như vậy, đến lúc anh tưởng cô sẽ chặn số anh, nhưng không ngờ cuộc gọi lại đột nhiên kết nối.
Cô không lên tiếng, anh nhất thời cũng không biết phải nói gì. Hai người vẫn im lặng trong điện thoại, lắng nghe tiếng thở của nhau. Sau một lúc lâu, anh mở miệng trước: “Xin lỗi.” Anh thấp giọng xin lỗi, “Là lỗi của tôi.”
Trong điện thoại vẫn là một mảnh yên lặng, dường như ngay cả tiếng thở trước đó cũng đã biến mất.
Anh cắn cắn răng, kiên trì nói tiếp: “Tôi đố kỵ, đố kỵ với tình cảm cô dành cho Hứa Du Ninh, đố kỵ rằng dù anh ta đã chết, anh ta vẫn là người cô để tâm nhất.” Anh dừng lại, hít sâu một hơi, “Tôi sẽ điều tra Thẩm Nam Thu cùng cô, cho dù đây là chấp niệm hay là nút thắt trong lòng của cô, tôi đều đồng hành cùng cô.”
Ở đầu dây bên kia, Nguyễn Chân Chân vẫn luôn trầm mặc. Cô nắm chặt điện thoại, yên lặng nghe “lời bộc bạch nội tâm” của anh, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào trang máy tính trước mặt.
Đó là một blog cá nhân đã lâu không được sử dụng, người truy cập rất ít, bên trong chủ yếu là ghi chép tâm trạng, một trong số đó được viết tám năm trước, có tựa đề là《Thời Niên Thiếu Đó》.
Trong đó có một đoạn như này: Khi tôi quay đầu lại thì không thấy, tiếp tục nhìn xuống, liền thấy một nữ sinh có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt rất to, con ngươi vừa đen vừa sáng, lấp lánh ánh nước, hai má đỏ bừng, giống như đánh một lớp phấn hồng, ngẩng đầu lên, vừa ủy khuất vừa tức giận trừng mắt nhìn tôi…
Hóa ra “Cao Tuấn” nhớ rõ mối tình thầm kín thời thiếu niên này, còn ghi lại nó trên blog của mình!
Cô tìm thấy tài khoản có tên là “Cao Tuấn” từ danh sách bạn học đã lâu không dùng của Hứa Du Ninh, thuận tay tìm kiếm một cái, vô tình nhấp vào blog bỏ hoang này, khi xem đến bài viết này, mới chợt nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Thời gian cách nhau tám năm, hai lần hồi tưởng, hai lần tường thuật đều chẳng khác gì nhau, rốt cuộc là vì trí nhớ của anh quá tốt, hay là vì lần “hồi tưởng” thứ hai này là cố gắng kể lại?
Chẳng trách… Chẳng trách đêm đó trong bệnh viện, khi anh hồi tưởng lại chuyện cũ thì bất giác nhìn lên trần nhà, như thể đang đọc thuộc lòng một bài văn. Chắc hẳn anh phải tốn rất nhiều công sức để ghi nhớ từng câu từng chữ của một bài viết dài như vậy nhỉ?
Rất thú vị, thực sự rất thú vị. Nguyễn Chân Chân nhìn nhìn, lặng lẽ mỉm cười.
“Chân Chân?” Anh nhẹ giọng gọi tên cô trong điện thoại, âm thanh trầm thấp dịu dàng, tựa như tiếng thì thầm của người yêu, “Có đang nghe không?”
Nguyễn Chân Chân nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng ngữ khí lại điềm tĩnh đến không ngờ: “Xin lỗi, phản ứng vừa rồi của tôi cũng hơi quá khích. Chúng ta đều bình tĩnh lại, hai ngày sau hãy liên lạc với nhau.”
Cô cúp điện thoại, ngày hôm sau liền vội vã đến Bắc Lăng, ngồi chuyến tàu cao tốc sớm nhất, lúc rời ga Bắc Lăng chỉ mới hơn tám giờ, vẫn chưa tới giờ cao điểm của giao thông thành phố. Nguyễn Chân Chân bắt taxi đi thẳng đến công ty luật Duy Cảnh, bước vào toà nhà gặp nữ lễ tân của công ty.
“Xin chào, tôi muốn gặp Cao Tuấn, luật sư Cao.” Cô đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt kiên định, giọng điệu ôn hòa, trên mặt không lộ ra chút khác thường nào.
Nữ lễ tân mỉm cười, lịch sự hỏi: “Xin hỏi chị là ai?”
Nguyễn Chân Chân không trả lời ngay, suy nghĩ một lát mới bình tĩnh đáp: “Tôi họ Trương, có một vài vấn đề pháp lý muốn trưng cầu ý kiến của luật sư Cao.”
Nữ lễ tân xem qua đơn hẹn trước trong tay, vừa tìm vừa hỏi cô, “Chị không có đặt lịch hẹn trước, phải không?”
Nguyễn Chân Chân do dự một lúc mới đáp: “Không có.”
Nữ lễ tân dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Chân Chân, khách sáo nói: “Xin lỗi, chị phải hẹn trước mới có thể gặp luật sư Cao.”
“Tôi có việc gấp, bây giờ có thể giúp tôi hẹn luôn được không? Tôi chỉ hỏi hai vấn đề thôi.” Nguyễn Chân Chân lộ vẻ khẩn cầu, chắp tay cầu xin nữ lễ tân, “Làm ơn đi! Xin cô giúp tôi gọi điện hỏi một chút, luật sư Cao có thể dành thời gian ra gặp tôi không? Mười phút là đủ rồi! Giúp tôi đi!”
Thấy cô như vậy, nữ lễ tân cũng rất khó xử: “Thật xin lỗi, không phải tôi không giúp chị, mà lịch làm việc của luật sư Cao rất dày đặc, chị không có hẹn trước, luật sư không có thời gian cho chị.”
Có lẽ dáng vẻ này khiến người ta mềm lòng, hoặc người ta sợ cô sẽ dây dưa đợi ở đây, nữ lễ tân do dự một hồi, lại nói: “Thật sự không phải tôi cố ý làm khó chị, hôm nay luật sư Cao không có ở công ty, chị có vấn đề pháp lý gì cần tư vấn? Tôi giới thiệu cho chị một luật sư khác được không?”
Nguyễn Chân Chân bị nửa câu đầu thu hút sự chú ý, ngẩng đầu lên hỏi: “Luật sư không có ở công ty?”
“Đúng vậy, luật sư Cao đi công tác rồi, nên chúng ta đổi sang luật sư khác được không? Công ty chúng tôi có rất nhiều luật sư giàu kinh nghiệm, chị cần tư vấn vấn đề gì? Tôi sẽ giới thiệu cho chị một luật sư khác.” Nữ lễ tân cư xử khách khí và nhiệt tình, nhìn Nguyễn Chân Chân im lặng, lại nói, “Đương nhiên, nếu chị khăng khăng muốn tìm luật sư Cao, thì bây giờ tôi sẽ hẹn trước cho chị.”
“Luật sư đi đâu rồi?” Nguyễn Chân Chân ngắt lời cô ta.
Nữ lễ tân cong khóe miệng, vẫn giữ nụ cười lịch sự, nói: “Xin lỗi, tôi không thể nói chuyện này với chị. Chị còn muốn hẹn gặp luật sư Cao không? Nếu muốn, tôi sẽ giúp chị sắp xếp.”
Nguyễn Chân Chân gượng cười, lắc lắc đầu, xoay người rời đi dưới cái nhìn chăm chú của nữ lễ tân, chậm rãi bước ra ngoài. Khi đến cửa, cô đột nhiên dừng lại, sau khi trái tim dao động mạnh mẽ, cô lấy hết dũng khí cả đời, kiên quyết quay người lại, đi đến đứng trước mặt nữ lễ tân, nói: “Xin cô gọi điện cho luật sư giúp tôi, được không?”
Nữ lễ tân kinh ngạc nhướng mày, nghi hoặc khó hiểu nhìn cô.
Cô do dự một hồi, tiếp tục nói: “Gọi điện cho Cao Tuấn, chỉ cần nói tên tôi là Nguyễn Chân Chân, hỏi anh ấy còn nhớ tôi không.”
Mặc dù nữ lễ tân không hiểu tại sao cô lại đổi họ, nhưng cũng lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn. Cô nhìn Nguyễn Chân Chân, nhấc điện thoại lên bấm số, sau khi kết nối thì khách khí kêu “Luật sư Cao” một tiếng, lúc này mới lặp lại lời Nguyễn Chân Chân đã dặn dò.
Nguyễn Chân Chân không nghe được họ đã nói gì trong điện thoại, nhưng cô nhìn thấy vẻ kỳ lạ trong ánh mắt của nữ lễ tân, sau đó cô ta đưa điện thoại cho cô qua quầy tiếp tân, lịch sự nói: “Chị vui lòng nhận điện thoại của luật sư Cao.”
Nguyễn Chân Chân hít sâu một hơi mới nhận điện thoại, giọng nói tươi sáng của một người đàn ông phát ra từ ống nghe, không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng. “Nguyễn Chân Chân của trường trung học số 1 Hằng Châu? Thực sự là cậu à? Sao cậu lại chạy tới Bắc Lăng rồi?”
Đây không phải là giọng nói của Cao Tuấn!
Không, nói chính xác hơn thì đây mới là giọng nói của “Cao Tuấn”.
Hòn đá treo cao trên đầu rơi “bịch” xuống đất, rõ ràng đã sớm đoán được, cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng đến giờ khắc này, Nguyễn Chân Chân vẫn giống như bị giáng mạnh một đòn, vô thức nhắm mắt lại, không có nước mắt, trong hốc mắt vẫn khô ráo, chỉ có sự đau xót và nhức nhối do thức khuya mang lại.
“Nguyễn Chân Chân?” Người đàn ông gọi tên cô qua điện thoại.
“Ừm, là tôi.” Cô chỉnh đốn cảm xúc, nhanh chóng khôi phục lại là Nguyễn Chân Chân ung dung bình tĩnh, “Anh chờ một chút, tôi lấy điện thoại di động gọi cho anh, anh nói số điện thoại cho tôi đi.”
Anh ta rất nhanh báo số điện thoại của mình, Nguyễn Chân Chân cúp điện thoại, lịch sự nói lời cảm ơn với nữ lễ tân, sau đó cầm di động đi ra ngoài dưới ánh mắt ngạc nhiên của nữ lễ tân. Cô tìm một nơi vắng vẻ, dùng di động gọi vào số điện thoại đó. “Cao Tuấn, tôi đến Bắc Lăng tìm anh, mới biết anh đi công tác rồi. Bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
“Ha ha, cậu không ngờ tới đâu.” Đối tượng yêu thầm nhiều năm trước đột nhiên gọi điện, chắc hẳn đã rất bất ngờ. Tâm trạng anh ta cực tốt, cười hỏi ngược lại cô: “Cậu đoán xem tôi đang ở đâu?”
Nguyễn Chân Chân nghĩ nghĩ, suy đoán: “Nam Châu?”
“Không sai! Chính là Nam Châu, cậu nói có trùng hợp không?” Giọng nói của người đàn ông chứa ý cười, “Tôi vừa nhớ tới cậu và Hứa Du Ninh đây. Nhớ là hai người sống ở Nam Châu, vẫn luôn muốn liên lạc với cả hai, lại sợ các cậu đều không nhớ tôi. Ồ, đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì? Sao còn chạy đến tận Bắc Lăng?”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi: “Gần đây anh có thường xuyên đến Nam Châu không?”
“Tôi đã nhận một vụ án ở đây, có hơi phiền phức, dăm ba hôm lại phải đến một chuyến.” Anh trả lời.
Cô suy nghĩ một chút lại hỏi: “Có phải anh đến Nam Châu lần đầu tiên vì vụ án này vào giữa tháng trước không?”
“Sao cậu biết?” Anh ta cực kỳ kinh ngạc, nhưng lại lập tức bật cười, “Tôi biết rồi, có phải cậu đã nhìn thấy tôi không? Sao lúc đó cậu không chào hỏi? Ha ha, hay là không dám nhận tôi? Ngoại hình của tôi đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều bạn học cũ gặp tôi đều không dám nhận tôi.”
“Cao Tuấn.” Cô nhẹ giọng ngắt lời anh, “Bây giờ anh có tiện nói chuyện không?”
“Tiện.” Giọng nói anh nhẹ nhàng, trò chuyện cởi mở, “Có việc thì cứ nói.”
“Bên cạnh không có người ngoài chứ?” Cô lại hỏi, “Không có khách hàng hay ai khác chứ?”
Lúc này anh mới chú ý đến sự thận trọng khác thường của cô, cũng bất giác trở nên nghiêm túc, đáp lời cô: “Không có, sao vậy? Có chuyện gì thế?”
Nguyễn Chân Chân trịnh trọng nói: “Nghe này, Cao Tuấn. Tôi sẽ lập tức trở về Nam Châu, anh hãy nghĩ cách thoát khỏi những người xung quanh và ra ngoài gặp tôi, được không? Tôi có một việc rất quan trọng muốn nói với anh.”
Anh ta không đồng ý ngay, mà ngẫm nghĩ hỏi: “Việc gì?”
“Việc của anh, tôi, còn có Hứa Du Ninh.” Cô đáp lại.
Cô trở lại ga tàu cao tốc, tìm cách nhanh nhất để quay về Nam Châu, vì vậy cô không ngại đổi chuyến đến thành phố khác, cuối cùng trở về Nam Châu vào buổi chiều. Ngay sau đó là cuộc gọi của Cao Tuấn thật, anh ta nói: “Tôi ra ngoài rồi, đang ở công viên Giang Tâm, phải tìm các cậu ở đâu?”
Cô không gọi anh qua, mà tự mình tìm đến công viên Giang Tâm.
Thời tiết vẫn còn lạnh, tuyết đọng cũng chưa tan, nhưng trong công viên đã có người thả diều, một vài chấm nhỏ li ti điểm trên bầu trời trong vắt, cứ mãi tung bay trong gió, mỗi lần tưởng chừng như sắp bị gió cuốn đi, thì lại bị sợi chỉ mỏng manh kéo trở về.
Khi Nguyễn Chân Chân tìm qua đó, thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh bức tượng, ngẩng đầu nhìn con diều đến xuất thần. Nghe thấy tiếng động phía sau, anh ta quay người nhìn sang, ánh mắt rơi vào Nguyễn Chân Chân hơi sững lại, sau đó vô thức tìm kiếm phía sau cô, lúc này mới cười hỏi: “Hứa Du Ninh đâu?”
Nguyễn Chân Chân không trả lời, mà đứng đó nhìn kỹ người đàn ông trước mặt. Vóc dáng anh ta rất cao, ngang hàng với kẻ mạo danh kia, chỉ to con hơn một chút, khuôn mặt giống với bức ảnh trên mạng hơn, nhưng cũng không hoàn toàn giống, người gầy hơn trong ảnh rất nhiều, nhưng vẫn là đôi mày rậm mắt hẹp đó, có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ trước đây.
Cô lờ mờ nhớ ra, quả thực cô đã nhìn thấy người này ở bên cạnh Hứa Du Ninh hồi trung học.
Anh bị ánh mắt chăm chú của cô dọa sợ, cử chỉ có chút mất tự nhiên, lúng túng cười hỏi: “Sao vậy? Thực sự không nhận ra chút nào à? Tôi đã giảm cân. Nhưng cậu thì không thay đổi nhiều, chỉ gầy hơn hồi cấp ba thôi, tôi nhớ khuôn mặt cậu lúc đó khá trẻ con.”
Lúc này cô mới hoàn hồn, thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn không nhịn được hỏi anh: “Ngoại hình của anh thay đổi nhiều như vậy, vậy tại sao bức ảnh trên trang web vẫn không đổi?”
“Bạn gái tôi không cho đổi, nói là treo bức ảnh đó giúp tôi chặn hoa đào, còn giúp cô ấy cảm thấy an tâm hơn.” Anh nửa đùa nửa thật, tựa hồ cảm thấy không thoải mái khi ở một mình với cô như thế này, lại dò hỏi, “Hứa Du Ninh đâu? Sao cậu ta không đến?”
Nguyễn Chân Chân ngẩng đầu nhìn anh, im lặng một lát, rồi đáp: “Anh ấy chết rồi.”
Vẻ mặt Cao Tuấn ngây ra, như thể không dám tin vào tai mình.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.” Nguyễn Chân Chân nói.
Cô nhìn xung quanh một lát, dẫn anh đến một quán cà phê ngoài trời, tìm một góc ngồi xuống, hỏi ý kiến của Cao Tuấn rồi gọi hai ly đồ uống nóng, sau đó mới bình tĩnh kể cho anh ta nghe về cái chết của Hứa Du Ninh và món nợ khổng lồ mà Hứa Du Ninh mắc phải.
Sắc mặt của người đàn ông đối diện thay đổi từ kinh ngạc sang nghiêm túc, cuối cùng im lặng hồi lâu, hỏi cô: “Cô tìm tôi, là muốn tôi giúp cô kiện tụng vụ này à?”
Không ngờ Nguyễn Chân Chân lại lắc lắc đầu.
Anh có vẻ ngạc nhiên, nhưng không truy hỏi tại sao, chỉ yên lặng chờ đợi cô nói tiếp.
Cô giương mắt nhìn anh, trầm giọng nói: “Mới một tháng trước, tức là lần đầu tiên anh đến Nam Châu công tác, tôi nhận được cuộc gọi từ một người, hắn ta tự xưng là luật sư Cao Tuấn, bạn học cấp ba của Hứa Du Ninh, chủ động đề nghị giúp tôi giải quyết vụ kiện nợ nần.”
Sắc mặt của người đàn ông lại chuyển từ nghiêm túc sang nghiêm trọng, im lặng nghe cô kể hết sự việc, lập tức phán đoán: “Đây không phải là tên lừa đảo bình thường. Thời gian và tần suất hắn ta đến Nam Châu gần như hoàn toàn trùng khớp với tôi, rõ ràng là cố ý.”
Rõ ràng là cố ý.
Hắn từng nhấn mạnh việc nhận vụ kiện của cô là việc cá nhân, không thể để công ty biết, vì vậy, dù cô nghi ngờ thân phận của hắn, cũng không tiện đến công ty đối chất trực tiếp, chỉ có thể nghe ngóng từ bên ngoài, câu trả lời cô nhận được chỉ là luật sư Cao đang đi công tác ở Nam Châu, vừa hay có thể xua tan nghi ngờ của cô.
Mỗi việc người đó làm, mỗi câu người đó nói, đều có mục đích riêng, chẳng có gì là trùng hợp cả.
Cao Tuấn trầm ngâm một lát, lại nói: “Báo cảnh sát đi. Chúng ta báo cảnh sát trước, sau đó cô hẹn hắn ta ra ngoài, trực tiếp bắt hắn.”
Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một lúc, hỏi: “Tôi muốn biết hắn ta rốt cuộc là ai, hắn ta đến đây vì cái gì. Nếu báo cảnh sát, cảnh sát có thể thẩm vấn ra không?”
“Nếu báo cảnh sát thì nhất định sẽ biết thân phận thật sự của hắn ta, nhưng…” Anh nói đến đây bất giác dừng lại, vẻ mặt khó coi, “Người đó rất gian xảo, e rằng không thể giải đáp thắc mắc thứ hai của cô, suy cho cùng hắn ta cũng chẳng làm việc gì phạm pháp, cũng không làm hại cô, nếu hắn khăng khăng là cô nhận nhầm người, và hắn chỉ muốn giúp cô, luật pháp cũng không thể làm gì hắn cả.”
Cô nghe vậy im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn biết rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì hơn.”
“Tôi hiểu.” Cao Tuấn nhìn nhìn cô, hơi chần chừ một lát, “Nói đi, tôi có thể giúp gì cho cô?”
Nguyễn Chân Chân viết biển số xe đưa cho anh, nói: “Đây là chiếc xe hắn ta lái, biển số của Bắc Lăng, tôi nghi ngờ chiếc xe này không phải của hắn, hắn không quen thuộc với chiếc xe.”
Anh cất mảnh giấy đi, nói: “Chắc biển số thì không dám làm giả, có thể mượn hoặc thuê. Đừng lo lắng, tôi sẽ điều tra kỹ càng.”
“Còn nữa,” Cô do dự nói, “Tôi nghĩ vị khách hàng Nam Châu thuê anh có chút kỳ lạ, thật quá trùng hợp, chỉ là một vụ kiện ly hôn, tại sao lại chạy đến tận Bắc Lăng để tìm anh kiện tụng? Tất nhiên, tôi không hoài nghi năng lực nghiệp vụ của anh, nhưng…”
“Không cần giải thích, tôi hiểu ý của cô.” Anh mỉm cười rộng lượng, nói chuyện thẳng thắn, “Mặc dù việc mời luật sư từ nơi khác đến kiện tụng là rất phổ biến, nhưng quả thực khách hàng lần này có hơi kỳ lạ, tôi sẽ điều tra cẩn thận.”
Cô thở phào yên tâm, không khỏi xin lỗi lần nữa: “Tôi gây phiền phức cho anh rồi.”
“Nói theo một cách khác, tôi mới là người mang lại phiền phức cho cô. Dù sao đối phương cũng đang lợi dụng thân phận của tôi, và…” Anh nói đến đây không khỏi khựng lại, vẻ mặt có chút xấu hổ, “Tình cảm thời niên thiếu của tôi. Đều là chuyện quá khứ cả rồi, hy vọng nó không làm phiền cô.”
Anh là một người thông minh như vậy, mặc dù Nguyễn Chân Chân không nói rõ ra, nhưng anh đã đoán được từ lời kể của cô: một người bạn học đã nhiều năm không liên lạc, thậm chí không tính là quen biết, đột nhiên đến giúp đỡ nhiệt tình như vậy, không cầu danh cũng chẳng cầu lợi, khó tránh khỏi dính líu đến tình cảm nam nữ.
Cô mỉm cười khẽ, có phần tự giễu bản thân: “May mà tâm tính tôi vẫn kiên định, không bị dục vọng chi phối.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau khi dặn dò nhau chú ý an toàn, lúc này mới tạm biệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT