Vào buổi tối, Tô Văn lái xe tới đón cô đi ăn cơm. Cô bước xuống lầu, vừa lên xe, Tô Văn liền sốt ruột hỏi: “Mau nói đi, tình hình sao rồi? Tớ không dám hỏi qua điện thoại, sợ bị cảnh sát nghe trộm.”

Cô kể cho Tô Văn những gì cảnh sát hỏi, lại nói luôn phân tích của Cao Tuấn, trấn an cô ấy: “Không có gì đâu, đừng quá lo lắng.”

“Vậy tốt rồi! Cảnh sát không nghi ngờ cậu là được!” Tô Văn thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ tới việc gì đó, “Chân Chân, cậu có biết chuyện này không? Trước khi Hứa Du Ninh chết không lâu, trong Ngân hàng Nam Châu còn có một người chết!”

“Ai?” Nguyễn Chân Chân hỏi.

Tô Văn đáp: “Chủ tịch Ngân hàng Nam Châu.”

Nguyễn Chân Chân bất giác hơi cau mày: “Phương Kiến Thiết?”

Cô nhớ hình như chủ tịch của Hứa Du Ninh trước đây là cái tên này, nhưng cô cũng không chắc lắm. Vòng tròn công việc của cô và Hứa Du Ninh độc lập với nhau, gần như không có bất kỳ giao điểm nào, hai người hiếm khi nói chuyện công việc ở nhà.

“Không phải, là Trương Minh Hạo mới nhậm chức, thay thế cho chủ tịch Phương Kiến Thiết! Nghe nói anh ta là giám đốc ở nơi khác chuyển đến, vừa mới nhậm chức chưa bao lâu, đột nhiên nhảy xuống sông tự tử.” Tô Văn liếc nhìn Nguyễn Chân Chân một cái, tò mò hỏi, “Hứa Du Ninh không có nói chuyện này với cậu sao?”

Nguyễn Chân Chân hồi tưởng một lát: “Hình như có nói sơ qua hai câu, rằng có một lãnh đạo ngân hàng đã tự tử vì trầm cảm, nhưng lúc đó tớ không để ý lắm.”

“Sáng không trầm cảm, tối không trầm cảm, vừa mới thăng chức đột nhiên trầm cảm, ai mà tin chứ?” Tô Văn bĩu môi, “Vì vụ án của Lục Dương, nên gần đây trên mạng có người phát hiện ra chuyện này. Có thuyết âm mưu rằng cựu chủ tịch Phương Kiến Thiết vì để được thăng quan phát tài đã trùng tu lại cửa chính của Ngân hàng Nam Châu, không ngờ lại phá hỏng phong thủy khác, mặc dù ông ta được thăng chức như ý muốn, nhưng ba thanh niên trai tráng trong Ngân hàng Nam Châu đã liên tiếp chết đi trong vài tháng ngắn ngủi, mà tất cả đều là chết oan chết uổng.”

Phong thủy chỉ là chuyện vô căn cứ, nhưng trong vòng vài tháng ngắn ngủi đã có ba người chết, lại không phải chết bình thường, thì quả thực có hơi kỳ lạ. Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một lúc, nói: “Khi đến gặp tớ vào buổi trưa hôm đó, vẻ mặt của Lục Dương rất lo lắng, đội mũ đeo khẩu trang, giống như đang trốn tránh ai đó.”

“Nhưng cậu ta đang trốn tránh ai?” Tô Văn cũng khó hiểu, “Chẳng lẽ cậu ta biết trước có người muốn giết mình sao?”

Nguyễn Chân Chân nhất thời trầm mặc, không thể trả lời.

Tô Văn lại tự lẩm bẩm: “Cũng không biết bây giờ cảnh sát đã tra ra cái gì rồi, chắc chắn bọn họ biết nhiều hơn chúng ta, nhưng tiếc là không có nơi nào để nghe ngóng, ôi, thực sự làm người ta sốt ruột.”

Hai người đến quán lẩu thường hay lui tới, vừa ăn vừa tán gẫu những chuyện mà Nguyễn Chân Chân gặp phải ở quê nhà. Khi nhắc đến thái độ của người Hứa gia, Tô Văn không khỏi thở dài, nói: “Thật sự là biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà. Cậu nhìn xem trước kia người Hứa gia giả vờ tốt thật đấy, bố mẹ chồng cởi mở, cô em chồng hiểu chuyện, nhưng khi Hứa Du Ninh vừa chết, liền lòi bộ mặt thật ra.”

Nguyễn Chân Chân cười khổ: “Đó là bản chất con người, Hứa Du Ninh không còn, tớ và họ đều là người xa lạ, không nể mặt nhau cũng là chuyện bình thường.”

“Người lạ còn tốt hơn họ vài phần.” Tô Văn cười lạnh nói, “Cậu đó, Nguyễn Chân Chân, cậu hơi tốt bụng quá, nhân từ quá! Hứa Du Ninh mất rồi, còn để lại một đống nợ cho cậu, mà cậu còn đi tặng quà năm mới cho họ, cậu ăn no rửng mỡ hả? Nhìn dáng vẻ của người Hứa gia đó, chắc đến khi thành quỷ vẫn đi theo cậu!”

Nguyễn Chân Chân miễn cưỡng cười cười, không nói gì.

Lúc ăn xong đi ra ngoài, thời gian đã quá chín giờ, đêm đông vắng vẻ, cộng thêm vị trí của quán lẩu hơi xa, nên trên phố có rất ít người đi đường. Tô Văn thấy vẻ mặt của Nguyễn Chân Chân mệt mỏi, bèn nói: “Cậu chợp mắt một lát, tớ chở cậu về thẳng nhà.”

Quả thực Nguyễn Chân Chân vô cùng mệt mỏi, nghe vậy thì không khách sáo với cô ấy, dựa lưng vào ghế, xoay cổ qua qua lại lại, cố gắng tìm một góc độ thoải mái. Nhưng lưng ghế quá thẳng, cô quay đầu thế nào cũng không thoải mái, chỉ có thể hỏi Tô Văn: “Điều chỉnh góc tựa lưng như thế nào?”

“Hả?” Tô Văn đang lái xe liếc nhìn cô, hướng dẫn, “Điều chỉnh tựa lưng à? Ngay mép phải của ghế, cậu sờ từ trước ra sau sẽ thấy cái rãnh ở giữa, nắm lấy tay cầm kéo lên.”

Nguyễn Chân Chân làm theo hướng dẫn của cô ấy, đưa tay phải xuống mò mẫm, quả nhiên tìm thấy một cái rãnh ở giữa, móc ngón tay vào tay cầm kéo lên, lưng ghế lập tức nới lỏng khóa, thậm chí còn hơi bật về phía trước dưới tác dụng của lò xo, nhẹ nhàng đập vào lưng Nguyễn Chân Chân.

Cô sững sờ, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia lửa, lờ mờ chiếu sáng một vài thứ trong góc tối.

Vào cái đêm Cao Tuấn lái xe chở cô đến bệnh viện, cô cũng ngồi ở ghế phụ nghỉ ngơi, cũng không tìm thấy nút hạ lưng ghế, khi hỏi anh, anh lại không thể nói rõ ràng, cuối cùng đành phải nghiêng người qua tìm với cô…

Chiếc xe của mình, lại không phải mới mua, sao có thể không quen thuộc như vậy? Ngay cả một người ít lái xe như Tô Văn, cũng có thể biết rõ các chức năng của xe, Cao Tuấn là một người thường xuyên lái xe đi công tác, sao lại không biết rõ như cô ấy?

Con người thực sự là sinh vật kỳ lạ, trước khi chịu tổn thương, luôn cảm thấy mọi người trên thế gian này đều lương thiện, ai ai cũng chân thành, bất luận người khác nói gì hay làm gì, đều không hề nghi ngờ, như thể mắt điếc tai ngơ. Nhưng một khi bị vấp ngã, thì lại sợ bóng sợ gió, trông gà hoá cuốc, chỉ cần có gì đó bất thường, liền cảm thấy có người muốn hại mình.

Đầu óc mơ màng của Nguyễn Chân Chân lập tức tỉnh lại, cơn buồn ngủ cũng biến mất. Cô nửa nằm nửa ngồi trên ghế, trông có vẻ lơ đãng hỏi: “Tô Văn, cậu mua xe bao lâu rồi?”

Tô Văn vẫn đang tập trung lái xe, thuận miệng đáp cô: “Chắc gần hai năm rồi đấy? Sao cậu còn hỏi tớ, không phải cậu cũng đi lấy xe với tớ sao?”

Nguyễn Chân Chân gắng gượng cười cười: “Thời gian trôi nhanh quá, đã quên mất rồi.”

“Trong chớp mắt, chúng ta đã già rồi, đi trên đường còn bị gọi là dì.” Tô Văn không khỏi cảm thán, cẩn thận liếc nhìn Nguyễn Chân Chân, “Nhắc mới nhớ, cậu thật sự quyết định để Cao Tuấn làm đại diện rủi ro sao?”

Tâm tư của Nguyễn Chân Chân đang ở nơi khác, nghe vậy chỉ đáp qua loa: “Ừm.”

Tô Văn chần chừ một lát mới nói: “Có một vài lời, cho dù cậu muốn nghe hay không, tớ cũng phải nói. Cao Tuấn này, chưa kể đến chuyện anh ta chặn dao cho cậu, chỉ riêng ồn ào trên mạng lần này, đã thấy được tốc độ phản ứng và khả năng giải quyết vấn đề của anh ta, rất đáng tin cậy. Nếu cậu có thể phát triển với anh ta, tất nhiên tớ sẽ giơ tay ủng hộ, nhưng nếu cậu không muốn dây dưa với anh ta về mặt tình cảm, vậy tốt nhất là cắt đứt hoàn toàn, nếu không, chỉ là lừa mình dối người.”

Hai người là bạn bè từ nhỏ đến lớn, đã được mười mấy năm rồi, Tô Văn luôn thẳng thắn bộc trực, có một sẽ không nói hai, bất luận lời của cô ấy dễ nghe hay khó nghe, Nguyễn Chân Chân đều có thể nghe vào. Nhưng chỉ có ngày hôm nay, mỗi một chữ của Tô Văn đều khiến cô sinh nghi. Tô Văn đã giới thiệu Cao Tuấn cho cô, nói Cao Tuấn là cựu học sinh trường cấp ba của họ, là một luật sư có thể giúp cô kiện tụng, sau đó, Cao Tuấn liền chủ động liên lạc với cô.

Nguyễn Chân Chân suy nghĩ, đưa tay về phía Tô Văn, nói với giọng điệu bình thường: “Điện thoại của cậu đâu? Cho tớ mượn chơi một lát, điện thoại tớ sắp hết pin rồi.”

Tô Văn khó hiểu nhìn cô: “Cậu không ngủ à?”

“Không ngủ được. Đầu óc rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được, mấy ngày nay vẫn luôn như vậy.”

Tô Văn không hề nghi ngờ, một tay lấy điện thoại ra ném cho cô. “Mật khẩu màn hình khóa là sinh nhật của tớ. Nhưng tớ khuyên cậu đừng tìm kiếm Weibo nữa, nếu chuyện đã qua rồi, thì đừng bận tâm nữa, trên mạng có đủ loại người nhàn rỗi, cậu tranh cãi với họ chỉ tổ lãng phí thời gian.”

“Tớ biết.” Nguyễn Chân Chân đáp lại, “Tớ chỉ xem tin tức thôi.”

Cô vừa nói như vậy, vừa nhìn qua Tô Văn, lén lút mở nhật ký cuộc gọi trên điện thoại.

Tô Văn là một trạch nữ lâu năm, vì điều kiện nghề nghiệp, cô ấy luôn giao tiếp với mọi người qua mạng, cho dù là biên tập viên hay bạn đọc sách, đều hiếm khi tương tác ngoài đời thực, những người có thể liên lạc với cô ấy qua số điện thoại, ngoại trừ nhân viên chuyển phát nhanh và giao hàng, thì chỉ có vài người thôi. Cô ấy và Cao Tuấn không có nhiều cuộc gọi với nhau, mấy ngày sau Tết mới thường xuyên gọi điện, chắc là vì chuyện video trên mạng.

Có lẽ cô quá đa nghi rồi.

Ngón tay Nguyễn Chân Chân khẽ động, tiếp tục tìm kiếm cho đến khi nhìn thấy tên Cao Tuấn xuất hiện trên màn hình một lần nữa. Cô bấm vào nhật ký cuộc gọi đó, thời gian là buổi trưa ngày 18 tháng 12, là Cao Tuấn gọi tới, cuộc gọi chỉ hơn một phút ngắn ngủi.

Cô hồi tưởng một lát, nhớ ra hôm đó chính là ngày cô mời Cao Tuấn đi ăn cháo cạnh trường, anh thấy trạng thái của cô không tốt, bèn âm thầm gọi điện hỏi Tô Văn, mới biết đêm hôm trước có trộm đột nhập vào nhà cô, sau đó anh còn tức giận vì cô che giấu chuyện này với mình.

Mọi thứ dường như rất bình thường, trong nhật ký cuộc gọi cũng không có điểm đáng nghi, Nguyễn Chân Chân định thoát khỏi trang cuộc gọi, ánh mắt vô tình liếc qua thời gian gọi điện, thì đột nhiên dừng lại.

Nhật ký hiển thị cuộc gọi của Cao Tuấn đến lúc 12 giờ 56 phút sáng và kéo dài 1 phút 32 giây. Mà cô nhớ rất rõ, trước khi rời khỏi quán cháo cô có liếc nhìn thời gian, lúc đó đã hơn một giờ, cô đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Cao Tuấn đang đứng ở ven đường nói chuyện điện thoại với ai đó, sắc mặt vô cùng u ám, trên tay anh còn có một điếu thuốc đang cháy.

Cô luôn cho rằng cuộc điện thoại đó là gọi cho Tô Văn, nhưng bây giờ xem ra, người nói chuyện với anh khi đó hẳn là một người khác. Đó có thể là ai đây? Sau khi anh biết chuyện nhà cô có trộm đột nhập từ Tô Văn, anh sẽ nói chuyện điện thoại với ai? Là anh gọi đi hay người ta gọi đến? Đã nói những gì?

Trong đầu Nguyễn Chân Chân đột nhiên lóe lên một ý nghĩ cực kỳ hoang đường, có lẽ người đàn ông đâm Cao Tuấn trước nhà cô không phải là Lục Dương. Đêm hôm trước hắn vừa bị cô chặn trong nhà, ngày hôm sau lấy đâu ra can đảm để đến nhà cô lần nữa? Nhưng nếu không phải Lục Dương, thì tên trộm nào dám vào đột nhập vào nhà giữa ban ngày ban mặt, dùng dao đả thương, giống như đang cố ý đợi bọn họ ở cửa…

Không! Thật nực cười, sao cô lại nảy ra suy nghĩ như vậy?

“Chân Chân à?” Tô Văn đột nhiên gọi tên cô.

Nguyễn Chân Chân chợt định thần lại, lặng lẽ thoát khỏi nhật ký cuộc gọi, mở trang Weibo lần nữa, giả vờ đang lướt xem tin tức, thản nhiên hỏi Tô Văn: “Sao vậy?”

“Đừng giả ngu nữa! Cậu có nghe những lời tớ vừa nói không?” Tô Văn lái xe, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Cậu đừng chê tớ lắm mồm, tớ thấy Cao Tuấn thật sự không tệ, cậu đừng để bỏ lỡ rồi mới tiếc nuối! Trong chuyện tình cảm, điều đáng sợ nhất chính là bỏ lỡ.”

Tô Văn luôn gán ghép cô với Cao Tuấn, gần như dốc hết sức lực.

Nguyễn Chân Chân nhìn qua Tô Văn, lẳng lặng quan sát, trong lòng lại nổi lên sóng gió. Cô và Tô Văn quen biết nhau lúc mười mấy tuổi, đến nay đã gần hai mươi năm, có thể nói là thân thiết như chị em ruột, nếu ngay cả Tô Văn cũng không đáng tin, thì cô không biết còn có ai đáng tin trên đời này.

Tô Văn không nghe thấy động tĩnh của cô, tranh thủ quay đầu nhìn cô, hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

Cô hơi cụp mắt xuống, đáp lời: “Mệt, không còn hơi sức đâu mà nghĩ mấy chuyện này.”

“Cậu đó.” Tô Văn thở dài, hận sắt không thành thép, “Khi nào cậu mới thay đổi cái tính khí này hả?”

Nguyễn Chân Chân hạ mắt xuống, không nói gì cả. Cô muốn chất vấn Tô Văn, nhưng lý trí lại đè nén mọi nghi vấn của cô xuống, chôn sâu vào tận đáy lòng. Nếu Hứa Du Ninh đã có thể mắc nợ hàng chục triệu sau lưng cô, thì tại sao Tô Văn không thể cấu kết với người khác lừa cô?

Nguyễn Chân Chân đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, vô thức ôm lấy bả vai mình, rõ ràng máy sưởi trong xe đã được bật đầy đủ, nhưng cô lại giống như rơi xuống hầm băng, cảm giác lạnh thấu xương tràn tới.

Tô Văn lái xe đưa cô đến dưới tiểu khu, Nguyễn Chân Chân đứng một mình trong gió lạnh hồi lâu, nhìn xe của Tô Văn chạy đi xa, sau đó lặng lẽ xoay người bước vào tòa nhà, thang máy đi thẳng lên, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, luôn cảm thấy như có người đang rình mò phía sau mình, động tác của cô bất giác vội vàng, nhưng đến lúc mở cửa nhà ra, cô lại lo lắng có người trốn trong căn nhà tối đen, nhất thời không dám bước vào.

Giống như cảnh ngộ của cô bây giờ, tiến thoái lưỡng nan.

Cô lên mạng tìm kiếm cách tra cứu danh tính của một luật sư, rất nhiều câu trả lời hiện ra, cô làm theo hướng dẫn trên mạng, đăng nhập vào trang web Hành chính Tư pháp của thành phố Bắc Lăng, dễ dàng tra cứu thông tin của Công ty luật Duy Cảnh, và nhìn thấy tên của Cao Tuấn trên trang.

Nhấp vào đường link, lập tức xuất hiện đủ loại thông tin của luật sư “Cao Tuấn”, bao gồm họ tên, tuổi tác, số giấy phép hành nghề, số chứng chỉ chuyên môn, cùng địa chỉ và các thông tin khác. Bắt mắt nhất trong đó là bức ảnh thẻ nền xanh ở góc trái của trang.

Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đeo một cặp kính không gọng, với khuôn mặt tròn, phong thái lịch sự, thoạt nhìn qua tướng mạo có vẻ giống Cao Tuấn lại có vẻ không giống.

Nguyễn Chân Chân vô thức đến gần màn hình, tìm kiếm dáng vẻ của Cao Tuấn trong bức ảnh. Sự khác biệt lớn nhất giữa hai người chính là béo và gầy, khuôn mặt của người đàn ông trong ảnh quá đầy đặn, ngũ quan đều bị bóp méo, trong khi Cao Tuấn lại cực kỳ gầy, ngũ quan sắc bén và bắt mắt, như thể được chạm khắc tỉ mỉ.

Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Cao Tuấn, anh nói lúc trước mình bị bệnh nặng, suýt nữa mất mạng, đến bây giờ anh vẫn phải ăn thức ăn mềm, có thể thấy cơ thể còn chưa bình phục hoàn toàn, từ đó suy ra, trên khuôn mặt xuất hiện sự khác biệt cũng là điều dễ hiểu.

Trên mạng có một câu nói đùa rằng giảm cân đồng nghĩa với phẫu thuật thẩm mỹ, Nguyễn Chân Chân luôn cảm thấy câu này quá khoa trương, nhưng bây giờ nhìn thấy bức ảnh của Cao Tuấn, lại cảm thấy khá có lý. Làm sao đây? Chẳng lẽ cô phải đi đến Bắc Lăng một chuyến, đích thân tìm luật sư “Cao Tuấn” trong Công ty luật Duy Cảnh để xác nhận sao?

Có phải quá thần kinh không? Chẳng có bằng chứng, chỉ vì một chút khả nghi mà cô lại phản ứng như vậy, lỡ như Cao Tuấn biết thì phải giải thích thế nào? Biện minh thế nào?

Màn đêm càng lúc càng dày, ngoài cửa sổ bỗng nổi lên một trận gió lớn, rít lên khe khẽ, rõ ràng không thể thổi vào nhà, nhưng Nguyễn Chân Chân vẫn cảm thấy ớn lạnh. Cô lại không muốn nhúc nhích, chỉ quấn chặt áo khoác, cuộn tròn trên ghế sô pha, lẳng lặng nhìn bức ảnh trên máy tính bảng đến thất thần.

Càng nhìn càng thấy quá khác Cao Tuấn.

Cô cố gắng tìm kiếm những bức ảnh khác của Cao Tuấn để phân biệt, thậm chí còn tra cứu trên trang web chính thức của Bộ Tư pháp, nhưng thông tin ở đó còn đơn giản hơn, chỉ có họ tên và số giấy phép hành nghề của Cao Tuấn, ngay cả bức ảnh cũng không có.

Làm sao bây giờ? Là do cô quá đa nghi, hay là Cao Tuấn thật sự có vấn đề? Nếu anh thực sự là luật sư giả, thì anh đang có ý đồ gì? Chẳng lẽ giống như Lục Dương đã chết, đến đây vì cuốn sổ cái vô căn cứ của Hứa Du Ninh ư?

Nhưng dường như mục tiêu của anh là cô. Anh luôn cố gắng tiếp cận cô, can thiệp vào cuộc sống của cô, làm ra vẻ quan tâm cô, thậm chí còn “tỏ tình” với cô, thể hiện rõ rằng muốn theo đuổi cô, sau khi bị cô thẳng thừng từ chối, vẫn tìm cách hợp tác với cô, giúp cô tiếp tục điều tra vụ án.

Đến cùng là anh ta muốn làm gì? Hay muốn đạt được thứ gì? Rốt cuộc anh ta đang mưu đồ cái quái gì ở cô?

Hết Chương 20

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play