Nội lực đến một cảnh giới nhất định thì có thể không lo nóng lạnh, không bị nhiệt độ xung quanh ảnh hưởng, nhưng cũng không có nghĩa là có thể chịu được sự ẩm ướt.Trịnh Diêu thực hiện lời hứa, thật sự làm ra một dòng suối nước nóng.“Vãi, đó là suối nước nóng à?”“Thật là quá sức tưởng tượng!”Trịnh Diêu mới mặc kệ suy nghĩ của bọn họ như thế nào, dù sao hiện tại cô đã xây nhà xong rồi, các đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết, còn có nguồn thịt ổn định.

Ngày thường có thể vào rừng hái nấm, thảo dược, rau dại.

Nếu thèm ăn các loại thịt khác thì có thể ra bờ sông đi săn, câu cá, hoặc là muốn ăn hải sản thì ra biển mà bắt.Dù sao, ngoại trừ món chính là cơm ra, Trịnh Diêu hiện tại không thiếu thứ gì.À, đã quên nói, vấn đề về quần áo mặc hằng ngày cũng đã được giải quyết rồi.Mặc dù ở nơi hoang dã như thế này, Trịnh Diêu không tìm được sợi gai cũng không tìm được con tằm nhưng cô lại tìm được một số loại thực vật có thể dùng để làm quần áo.Chẳng qua là nhanh chóng bị mòn, sẽ phải thay mới thường xuyên.Nhưng đối với Trịnh Diêu mà nói, cũng không tính là chuyện khó khăn gì.

Còn có lông dê.

Lông động vật cũng có thể dùng để làm quần áo, nhưng trước mắt Trịnh Diêu vẫn chưa cần, cho nên mới không làm.Hiện tại, vấn đề về món chính cũng được giải quyết.Trong quá trình sản xuất gạch, Trịnh Diêu phát hiện ra trong chất bài tiết của dê mẹ có một loại hạt giống lúa mạch chưa được tiêu hoá hết.

Bây giờ đang là tháng 8, đúng là mùa lúa chín.Không gian hoạt động của dê mẹ là hữu hạn, cho nên Trịnh Diêu chẳng tốn bao nhiêu công sức đã nhanh chóng tìm được hạt giống lúa mạch.Hạt lúa bị các loài động vật trong rừng gặm vương vãi khắp nơi, rơi xuống trên mặt đất, bị vùi vào bùn, nhưng nhặt lên rửa sạch vẫn có thể sử dụng.Tuy thứ này đối với Trịnh Diêu cũng không phải là quá quan trọng, không tính là thiết yếu, nhưng cô vẫn cẩn thận bảo quản những hạt lúa này, chuẩn bị giữ lại để sang năm gieo trồng.Đến lúc này, Trịnh Diêu thật sự không còn sầu lo về bất kỳ điều gì nữa.Tất cả những gì cần thiết cô đều đã chuẩn bị kỹ càng, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, dùng suốt vài thập niên cũng sẽ không có vấn đề gì.Mỗi một chuyện, cô đều dốc lòng làm, vô cùng tâm huyết.Trịnh Diêu yêu cuộc sống thần tiên này muốn chết.Đây là đáp án hoàn mỹ mà khi nghĩ tới chuyện về hưu dưỡng lão, Trịnh Diêu cũng không dám mơ đến.Vốn dĩ trưởng thành sớm so với tuổi, nhưng hiện tại Trịnh Diêu lại vui vẻ như một đứa trẻ.Cùng lúc đó, tổ tiết mục —-Nhìn thấy thời gian dần dần trôi qua, cho dù là đạo diễn hay những người khác trong tổ tiết mục thúc.

đều cảm thấy quyến luyến không muốn kết thúc.Đặc biệt là đạo diễn, nhìn lượt xem và rating của show càng lúc càng tăng cao, chỉ hận không thể quay lâu thêm một chút, thêm một chút thôi là tốt rồi.Ai biết được lần sau có còn nổi tiếng được như thế này hay không.Nhưng ông cũng không có cách nào.

Rốt cuộc, hợp đồng rành rành ra đó, ông cũng không thể ngang nhiên mà vi phạm hợp đồng.Đạo diễn cố nén sự đau lòng, hít sâu một hơi: “Sắp hết một tháng rồi.

Ngày mai, ngày mai mọi người lên thuyền ra đảo, đón bọn họ về đi."Nhìn thiếu nữ trên màn hình, ánh mắt đạo diễn lộ ra vẻ tiếc hận không thôi..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play