.
Quận cũ, sáng đầu ngày, yên bình đến lạ..
Minh đã dậy từ sớm, ra sân Luyện Thể như một thói quen thường nhật.
Vì sợ đắm chìm trong vô thức quên mất thời gian, cho nên cậu chỉ luyện một vài lần.
Tập xong, xuống sân sau xối sơ qua người, cảm giác làn nước mát lạnh buổi sáng, chảy xuôi những vùng cơ thể vừa được tẩy luyện, làm cậu tỉnh táo ra hẳn.
Minh tắm rất nhanh, phần vì do hiện đã tiêu trừ hoàn toàn tạp khí trong cơ thể, nên tập luyện xong không có bị bám vào mùi hôi thối đặc trưng của lớp màu đen kia, phần vì cậu vẫn nhớ chuyện xấu hổ ‘không giải thích được’ hôm qua..
Vừa tắm xong đã thấy ba dọn lên trứng chiên cùng với bánh mì cho bữa sáng.
Cậu ngồi ăn với ba, xong rồi pha cà phê, hai ba con vừa uống vừa trò chuyện một chút, trước khi cậu dắt xe ra cổng, bắt đầu chuyến rong ruổi ngày hôm nay.
..
Minh vừa bước ra từ cổng một ngôi chùa vô cùng bề thế, sơn son thiếp vàng, với rất nhiều những tượng gỗ quý được trưng bày bên trong.
Mặc dù cậu đã đi khắp nơi, hết các ngõ ngách lớn nhỏ, từ sân trước ra tới sau, cũng leo lên những tầng tháp cao.
Nhưng mà vẫn không thu hoạch được gì..
Cho tới nay đã là bốn hôm trôi qua, trước đó cậu đã đi hết các viện bảo tàng, có xem hết thảy những bức tượng thờ cổ nhưng thậm chí không thể kiếm được nguồn năng lượng không ổn định, chứ nói chi là những loại khác.
Có lẽ do bị tàn phá qua quá nhiều năm, lại cũng rời xa vị trí ban đầu và không được thờ cúng, mà hiện tại không bức tượng nào trong bảo tàng mà cậu xem có được năng lượng để có thể thu thập.
Do vậy Minh bắt đầu đi kiểm tra tới danh sách các khu vực hoạt động tâm linh tôn giáo, đến hôm nay thì cũng vừa hoàn tất.
Ngôi chùa mà cậu vừa bước ra, chính là nơi cuối cùng.
Tuy là không tìm thấy đồ vật quyền năng hay nguồn năng lượng bổ sung ở những nơi này, nhưng mà cậu vẫn tin rằng, có lẽ do quỹ tích cậu chưa đủ, nên chưa thể khám phá ra những điều huyền bí sâu xa hơn nữa.
Vì đi qua một số ngôi chùa, cậu có thể lờ mờ cảm nhận được dường như có một loại ‘tồn tại’ nào đó khác, chỉ là cậu không thể nắm bắt được đó là gì, cùng với Cấu Trúc cũng không quét hình thấy trên bản đồ.
Minh cũng thầm ghi lại, định bụng sẽ trở lại sau.
Hôm qua, trên đường đi lòng vòng tìm kiếm các địa điểm, cậu cũng ghé thăm tiểu Đa, tiểu Đa rất vui vẻ khi gặp cậu, huyên thuyên đủ mọi thứ chuyện.
Minh cũng hỏi thăm tiểu Đa về những điều thần bí xung quanh, nhưng đáng tiếc là thần trí tiểu Đa cũng chỉ mới rõ ràng 10 năm trở lại, bản thân tiểu Đa cũng không thể rời khỏi cây đa là bản thể của mình, nên không biết gì về những điều cậu hỏi.
Nhưng cũng có điều đáng mừng là, Minh để ý thấy thần trí của tiểu Đa đang dần cô đọng, cùng ánh sáng rực rỡ hơn trước rất nhiều, có lẽ tu luyện Hương Hỏa thực sự phù hợp và có tác dụng đối với tiểu Đa..
Hiện chỉ còn một danh sách, mà cậu liệt vào loại nguy hiểm, đó là những chỗ đồn đoán có ma, cùng những nơi gắn liền với những câu chuyện về trấn yểm, bùa ngải tà ác..
Minh suy đoán, những nơi trên mạng đồn có ma ám hay những chuyện bùa ngải thư ếm, đa phần đều là những niềm tin sai lạc của con người vào những điều chưa biết tới.
Cậu nghĩ, nếu có, thì có lẽ chỉ là chấp niệm của con người, vương vấn lại nơi trần thế.
Còn nếu khả năng có những loại hung hiểm hơn như chấp niệm tiến hóa, cùng những cấp bậc tiến hóa cao hơn nữa mà cậu chưa biết tới, thì hẳn là đã phải xảy ra tai ương trên diện rộng khó lòng kiểm soát được.
Mà lỡ có những thế lực như vậy ở những nơi đó, thì với khả năng hiện tại của cậu, cũng không có tác dụng gì..
Nên bản thân cậu, thật sự đắn đo..
Lúc này cậu đã không còn phương hướng nào khác, lại cũng không muốn rong ruổi cầu may.
Trời đã về chiều, ngày mai lại là một ngày quan trọng, cậu muốn đêm nay dành thời gian tĩnh lặng tinh thần.
Suy nghĩ một lát, Minh quyết định chạy xe về lại quận cũ, lần này cậu đi tìm Thổ Công, đánh cuộc một lần cuối.
Nắng chiều vàng thẫm phủ dài bóng cậu trên con đường chạy tới chỗ miếu thờ dưới cây đa ở nơi trung tâm quận cũ.
Vừa dừng xe ở vệ đường, cậu đã nghe tiếng Thổ Công truyền vào thần thức cậu.
“Chàng trai trẻ, cậu có việc tìm ta?”
Minh thông qua kỹ năng Tầm Nhìn chia sẻ cùng Cấu Trúc từ Kính Râm, cậu thấy được rung động phát ra nơi bức tượng bên trong miếu nhỏ.
Nếu Thổ Công không chủ động xuất hiện thì đúng là với quỹ tích hiện tại, cậu không thể nào quét hình cảm ứng được, điều này chứng tỏ Thổ Công đẳng cấp cao hơn cậu nhiều.
Vừa nghĩ, nhưng cậu cũng rất nhanh đáp lại bằng thần thức.
“Dạ, con mạn phép làm phiền Thổ Công một chút, xin Thổ Công cho con biết ở vùng xung quanh đây, có nơi nào từng xảy ra sự việc huyền bí không ạ?”
Suy nghĩ một lúc, Thổ Công mới lên tiếng.
“Ta không biết cậu ý hỏi việc huyền bí là gì? Nhưng bản thân ta bản thể ở tại bức tượng Thổ Thần, ta chưa tu luyện đến cảnh giới có thể hiển hóa nhân thể thật sự, nên không thể di chuyển ra khỏi bức tượng quá xa, chính lẽ đó nên cũng không biết được xa hơn phạm vi xung quanh nơi này.”
“Mà ta ở đây đã rất nhiều năm, bảo hộ vùng đất này, Tà Ác tới quấy phá đều bị đuổi đi, nên trong vùng ta cai quản không có chuyện gì kỳ lạ huyền bí có thể phát sinh.”
“Chỉ duy có một lần, là vào hơn 20 năm trước, lão pháp sư đi ngang qua nơi này vì tìm kiếm một thứ gì đó..”
Nghe Thổ Công nói đến đây, cậu cảm giác có thể có manh mối, liền nhanh hỏi lại.
“Ông có thể kể con nghe chi tiết về việc này được không ạ? Có thể sẽ chỉ dẫn được cho vấn đề con tìm ạ.”
Thổ Công trầm tư, một lát sau, ông nói.
“Ta cũng không biết chính xác, chỉ biết lão pháp sư tìm gì đó ở khu vực này, ông ấy cũng không nói rõ, ta chỉ là thấy ông tính mốc từ chỗ cây đa này, bán kính kéo ra tầm gần 500 mét, rồi vẽ một cung tròn, đi tìm vòng quanh trong khu vực này.”
“Ông ở lại đây tìm cũng mấy tháng, ta không biết rõ có thành công không, cũng không dám hỏi, mà ông ấy cũng chẳng đá động gì đến.”
“Sau đó thì ông ấy đột ngột rời đi, trước khi đi chỉ kịp giáo hóa cho ta cùng Xuyến Chi, sau cũng không quay trở lại lần nào..” – Giọng ông nói đến đây có chút xa xăm.
Minh nghe Thổ Công kể xong, cậu cũng có phần mơ hồ.
Vị trí mà Thổ Công vừa miêu tả không nhỏ, bao phủ trọn vẹn cả khu vực trung tâm quận cũ, gồm cả nhà ba cậu cũng nằm bên trong.
Hiện phạm vi cảm ứng của Cấu Trúc có bán kính 245 mét, cũng gần gần một nửa so với số liệu Thổ Công nói đến, nhưng mà cậu đã đi vòng quanh quận cũ nhiều lần rồi, thiệt sự không tìm ra điều gì khác lạ, ngoài chính Thổ Công và Xuyến Chi..
Có thể chính do quỹ tích của cậu lại chưa tăng cấp đủ để phát hiện, mà cũng có thể là ông lão pháp sư đã tìm thấy và mang đi từ lâu rồi, lại không biết chừng còn có ẩn khuất gì khác..
Cuộc tìm kiếm của cậu lại lâm vào ngõ cục, tất cả những phát hiện cậu có đều thật sự không rõ ràng.
Minh đành ngậm ngùi, cảm ơn Thổ Công.
Chào từ biệt ông, rồi quay trở về lại nhà ba.
Vừa dắt xe vào trong sân. Minh mệt mỏi, thả mình nằm dài chán chường trên chiếc võng ngoài hiên, nhìn đám cây cối gió thổi lao xao, bóng đêm dày đặc bị ngọn đèn vàng ngoài đường phá ra thành từng vùng ánh sáng cô tịch..
Cậu cứ đung đưa, đung đưa võng, chẳng nghĩ ngợi được điều gì.
Trời khuya dần xuống, sương lạnh phủ vây..
truyện siêu hay :