.
Buổi cúng diễn ra tầm gần 1 tiếng, sau đó mọi người chia nhau bánh trái trên bàn xem như lộc, Minh cũng cùng ba rời đi.
Trước khi về nhà, hai ba con tạt qua chợ mua ít nguyên liệu, ba nói nay ba sẽ nấu món cậu thích.
Lâu rồi cậu chưa được trải qua những việc này cùng ba.
Đi chợ, lựa rau, chọn thịt, rồi về nhà nấu cơm, cậu cắt nguyên liệu ba đứng bếp, sau lại dọn đồ ăn ra vườn.
Thời tiết cuối năm se lạnh, khoảng vườn êm êm bóng cây, hai ba con vừa ăn vừa trò chuyện.
Không khí buổi cơm trưa trôi qua vô cùng dễ chịu..
..
Buổi chiều chủ nhật, ở quận cũ không đông như quận trung tâm, Minh đi bộ men theo con đường rậm rạp tán cây nhà cũ, đi tới chỗ cây đa có ngôi miếu thờ Thổ Địa Công.
Ngôi miếu nhỏ rêu phủ vết thời gian, cậu đứng phía trước miếu nhìn tượng đá được thờ bên trong.
Như nghĩ điều gì.
Sau, lấy một cây nhang ở hộp đựng nhang người ta để sẵn đặt cạnh miếu, sẵn hộp quẹt trong túi, cậu thắp lên, rồi cắm vào bát nhang trước tượng đá Thổ công.
Xá xong, cậu lùi qua một bên châm thuốc, rít từng làn khói, nhìn trời.
Khoảng 2 tuần trước, cậu còn gặp Xuyến Chi ở nơi này, tới giờ cô ấy vẫn còn trong trạng thái Tá Linh nơi chiếc nhẫn cậu đang đeo trên tay phải, dẫu cậu có thường xuyên tìm cách liên lạc thì dường như cô đang trong một trạng thái ngủ sâu nào đó, không có chút phản hồi nào, y như cái cách mà bảng giao lưu ghi tình trạng của cô hiện tại ‘chưa kết nối’ vậy.
Không hiểu sao khi về nhà ba, cậu lại muốn đến nơi này.
Hút xong điếu thuốc, vừa định rời đi thì trong đầu cậu bỗng vang lên một tiếng nói nghe vô cùng già cỗi, cùng lúc đó điện thoại trong túi quần cũng vang lên.
“Chàng trai trẻ, ta cảm nhận được khí tức của đồng loại trên người cậu”
Minh giật mình, nhìn xung quanh nhưng không thấy có gì khác thường, đưa tay vẽ nhanh kích hoạt đồ hình Tầm Hình, trong tầm mắt Kính Râm chia sẻ cùng Cấu Trúc, cậu mở thông tin lưu trữ đang nhấp nháy ra xem.
“Chàng trai trẻ không cần lo lắng, ta không có ý định xấu, lần trước ta đã thấy cậu giúp đỡ Xuyến Chi, ta vốn không hiện thân vì cậu và ta không phải đồng loại, lúc này ta xuất hiện chỉ muốn hỏi rõ luồng khí tức đồng loại trên người cậu”
Tiếng nói già cỗi kia lại xuất hiện trong đầu Minh.
Cậu không biết làm cách nào để trả lời trong đầu, đành mở miệng nói, âm thanh nhỏ nhất có thể, cùng xoay vào trong mà nói, để không ai thấy cậu nói chuyện một mình.
“Ông là Thổ Địa Công đúng không? Con đã từng nghe Xuyến Chi nhắc về ông, ông nói trên người con có khí tức của đồng loại là sao ạ? Đồng loại mà ông nói là gì?”
“Chàng trai trẻ, là tu sĩ mà không biết sử dụng thần thức à, để ta dạy cậu..”
Vừa dứt, thì trong đầu Minh hiện ra một đoạn tin tức, Minh biết đây là Thổ Địa Công hướng dẫn cậu sử dụng thần thức.
Cậu xem qua một lượt, cũng không phải quá khó khăn.
Giao lưu bằng thần thức là một loại thông qua cảm ứng thần thức, chạm đến thần thức đối phương, truyền tải thông điệp bằng thần thức, chỉ bằng ý nghĩ để truyền đạt, không cần dùng âm thanh.
Minh thử một chút liền thành công.
Cậu sử dụng thần thức để giao lưu.
“Con cảm tạ Thổ Địa Công, đã dạy con.”
“Ta không phải Thổ Địa Công, chỉ là người dân ở đây quen gọi ta là Thổ Địa Công thôi”
“Ý ông là sao ạ, con không hiểu?”
“Ta chính là bức tượng đá trong miếu nhỏ này, trải qua vô số năm được người dân ở đây thờ phụng, cúng bái mà dần dần sinh ra thần trí..” – Đoạn giọng nói dừng lại một chút, như thể hoài niệm chuyện xưa.
“Hơn 20 năm trước tình cờ vị pháp sư đi ngang đây, đã giáo hóa ta và Xuyến Chi.”
“Không như Xuyến Chi phải tích góp từng chút công đức từ việc giúp đỡ xung quanh, ta sẵn có được người đời thờ phụng nên vị pháp sư đã dạy ta Hương Hỏa Pháp, có thể hấp thụ hương hỏa niềm tin phụng thờ của người dân cầu nguyện tin tưởng lên ta, mà đúc ra thân thể bằng năng lượng hương hỏa, đi theo con đường hóa Linh..”
Minh nghe giọng nói giải thích, dần dần hiểu rõ ra, lại liên kết với những gì lúc trưa cậu nghe tiểu Đa kể thì mới lý giải được tại sao giọng nói này lại nói trên người cậu có khí tức đồng loại.
Sau đó cậu cũng kể cho “Thổ Địa Công” nghe những điều cậu biết về tiểu Đa, theo như tiểu Đa kể, cũng vô cùng tương tự.
Tiểu Đa không biết mình tồn tại từ bao giờ, nhưng từ khi có được thần trí, biết ý thức được chung quanh, chắc là lâu lắm lắm..
Vì theo tiểu Đa kể, ban đầu chỉ là nhận thức mờ mịt, nên cũng không rõ được là thời đại nào năm nào, chỉ nhớ là có nhiều người thường xuyên đến chỗ nó thắp nhang, cúng bái, lạy tạ..
Mỗi lần nhận được cầu nguyện từ người khác, dường như ở họ có một luồng sáng phát ra dung nhập vào thần trí của tiểu Đa, khiến nó lớn mạnh lên dần dần.
Chắc phải chừng gần 10 năm trước, cỡ đó, thần trí tiểu Đa mới rõ ràng, bắt đầu học tập những người đến xung quanh, dần dần hoàn thiện kiến thức ở phương diện phàm tục, mà cũng vô cùng hỗn tạp, cho nên tiểu Đa nói chuyện mới kỳ lạ như vậy.
Tiểu Đa kể có lần những thầy pháp tới cúng, nghe họ nói chuyện, tiểu Đa mới biết về tu Tiên giả, cho nên khi Minh tới gần, thông qua uy áp từ linh lực cậu toát ra mà tiểu Đa liền nhận cậu là Tiên nhân, chính là cái trong miệng những thầy pháp kia gọi tu Tiên giả.
..
Kể xong đầu đuôi cho giọng nói trong đầu cậu nghe, mất một lúc giọng nói ấy lại vang lên.
“Cậu có thể gọi ta là Thổ Công, ta mong cậu có thể giúp ta đem phương pháp tu luyện Hương Hỏa cho tiểu Đa, giai đoạn vừa khai mở thần trí sẽ vô cùng dễ gặp nguy hiểm, nghe cậu kể, tiểu Đa đúng là rất tương tự ta, hèn gì ta cảm nhận được một thoại thân thuộc, khó tả..” – Vốn Thổ Công còn định nói gì, nhưng dường như nghĩ tới điều chi, lại im lặng.
“Thổ Công yên tâm, con sẽ đưa trực tiếp cho tiểu Đa” – Minh gật đầu chấp thuận.
Cậu chẳng biết sao mình lại dễ dàng đồng ý như vậy, chỉ biết là có cảm giác bản thân mình nên làm như thế.
“Ta nợ cậu một món nợ ân tình, có việc cần đến ta, ta quyết không từ nan..”
Nói đoạn, Thổ Công truyền thụ cho cậu phương pháp tu luyện Hương Hỏa, không như cách sử dụng thần thức lúc đầu, phương pháp tu luyện này vô cùng dài và phức tạp, không chỉ nói ra công pháp mà Thổ Công còn hướng dẫn giảng giải chi tiết từng bước nhỏ bên trong, khiến cậu phải vô cùng tập trung, từ từ nhớ rõ.
Nhưng may thay từ khi cậu khai mở thần thức, dường như trí não đã phát triển vượt bậc, hiện giờ trí nhớ cậu vô cùng kinh khủng, có thể đọc qua là nhớ được, lại cực kỳ minh mẫn, có thể thông suốt nhanh chóng hiểu rõ vấn đề.
Mãi một lúc lâu sau, tiếng điện thoại rung lên cũng là lúc cậu nhớ xong toàn bộ phương pháp tu luyện.
Minh liền từ biệt Thổ Công, men theo con đường cũ đi bộ về nhà, lấy xe, cậu muốn nhanh chóng đưa phương pháp này cho tiểu Đa.
Trong lúc đi bộ, cậu vừa ngó đường vừa mở thông báo lên xem, coi lúc nãy điện thoại rung lên vì lý do gì.
..
truyện siêu hay :