.
“Nói đến đây, vì nó liên quan đến câu sau của bài Kinh là..”
“Trong xem xét tâm, tâm không thật có gì để gọi là tâm; ngoài xem xét thân, thân không thật có gì để gọi là thân; ngoài xem xét vật, vật không thật có gì để gọi là vật.”
“Về đoạn, trong xem xét tâm, tâm không thật có gì để gọi là tâm; là lúc nãy tôi có nói qua về việc không tìm thấy được tâm này nó ở đâu, cũng không thể nói là có hay là không có được, nên cái gọi là tâm, chỉ là một loại định nghĩa, một tên gọi, nó không thật.”
“Tương tự như vậy, với thân cũng vậy, các cậu luôn xem thân này là mình, nhưng mà ngẫm lại nhé, ví như Thena có thể biến đổi thành một loại ‘hình dạng’ khác khi tức giận; hay như Novus, mỗi lúc tâm tình chập chờn, thân thể đều sẽ thay đổi thành một dạng khác; như vậy các cậu còn cho rằng thân này thật là thân các cậu ư?”
Thena lẫn Novus khi nghe Minh nói đến ‘nỗi khổ tâm’ của mình, liền giật thót người, nhưng khi nghe hết lời cậu phân tích, thì dường như rơi vào thật sâu trầm tư suy nghĩ.
Minh lại quay qua Matheus nói.
“Ngay cả Matheus, cậu làm sao nói thân này là cậu được, bởi vì nó luôn luôn thay đổi, chỉ là cậu không nhìn ra được khoảnh khắc tích tắc khi nó thay đổi luôn luôn mà thôi, nhưng cậu có thể tìm thấy sự thay đổi này cực kỳ dễ dàng.”
Matheus tập trung nghe Minh giảng giải.
"Ví như cậu nói thân hiện giờ chính là cậu, thì cậu làm sao giải thích một Matheus lúc mới đẻ, thân thể nhỏ xíu và yếu ớt; hay một Matheus lên 7, với những đường nét ngây thơ, trẻ con; hay thậm chí là một Matheus 80 tuổi già nua, da dẻ nhăn nheo, tóc bạc trắng..”
“Làm sao cậu xác định thân thể này là cậu được, bởi lẽ nó luôn thay đổi, nếu có một Matheus năm 11 tuổi hiện trước mặt tôi đây tồn tại, thì nó sẽ vĩnh viễn không thể lớn lên, thay đổi thành một Matheus 12 tuổi, 20 tuổi, 40 hay 60 tuổi được cả.”
“Nói chi xa xôi, trong mỗi khoảnh khắc trôi qua, thân thể cậu đều thay đổi, chỉ là cậu không nhận ra thôi, cho nên nói thân này thật không phải thân, nó chỉ là một khái niệm để nói về thân.”
“Bởi lẽ, thân thể là tập hợp của rất nhiều bộ phận, bên ngoài nhìn thấy rõ như tay, chân, đầu, cổ.. bên trong là các cơ quan nội tạng, xương, máu, thịt.. tất cả cùng chung với nhau hợp thành một cơ thể sống, thay đổi luôn luôn, tạm gọi là thân; không có một thứ thật sự nào gọi là Thân thật sự tồn tại cảm, nó là một sự tạm gọi mà thôi.”
“Thân cũng vậy, tâm cũng vậy, mà vật cũng vậy, vật là những thứ ngoài bản thân mình, các cậu thử ngẫm xem, ở bên ngoài các cậu, tất cả những gì tồn tại, có điều gì là không thay đổi, không biến chuyển luôn luôn không nào?”
Cả ba lại lâm vào ngơ ngác suy ngẫm, điều Minh vừa nói quá ư rung động, đánh vào tinh thần mỗi người một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Linh cảm của Minh tuôn ra liên tục, cậu nói tiếp.
“Điều này ứng với câu mở đầu của bài Kinh..”
“Đạo vô hình, tức nói đến không thật có cái gọi là thân; Đạo vô tình, tức không thật có cái gọi là Tâm; và Đạo vô danh, tức không thật có cái gọi là vật.”
“Điểm này lại liên đới tới câu tiếp theo nữa là..”
“Cả 3 đều không, mà còn cái thấy cả 3 đều không. Cái thấy là không cũng không, không không chỗ không; chỗ không đã không, không không cũng không; không không đã không, trạm nhiên thường tịch..”
“Các cậu đã nghe tôi nói về việc thấy rõ ba thứ thân, tâm, vật này, không thật có ; nhưng sẽ làm các cậu có một tư duy về nó không tồn tại.”
“Cho nên bài Kinh mới nói đến là còn có cái thấy cả ba đều không, chính cái ý niệm về sự không tồn tại của cả ba thứ này, cũng chỉ là một suy tư, lý luận, nó thật không phải là thật. Cho nên mới nói cái thấy cả ba thứ này đều không, cũng là không thật.”
“Câu này vô cùng khó lý giải, bởi lẽ nó nằm ngoài tư duy suy luận rồi..”
“Nhưng với sự hiểu của mình, có thể ‘tạm nói’ thế này.”
“Con người sống luôn bị rơi vào tư duy suy luận nhị nguyên của cái có và cái không, như hôm qua đã nói, về Âm và Dương, người ta bị kẹt vào hai thứ này, luôn cho rằng chúng thật sự tồn tại, tốt là tốt, xấu là xấu..”
“Nhưng thật chất, chúng cũng là sự giả danh, tạm gọi, không thật.”
“Điểm này về học thuyết Âm Dương tôi đã giảng, nó luôn tồn tại ở trong nhau, vận chuyển , thay đổi luôn luôn, không có một sự cố định, ràng chặt, trói buộc nào.”
“Ví như 2 mặt của một đồng tiền này.” – Minh vừa nói vừa lấy ra một đồng galleon vàng, đặt xuống đất trước mặt ba người, liên tục lật mặt của nó, trái rồi phải, phải rồi trái.
“Các cậu thấy, người ta phân định mặt trái và mặt phải của đồng galleon này, ví như mặt trái là số và mặt phải là hình, và nghiễm nhiên coi ‘hai mặt’ của đồng tiền này, là một sự tồn tại riêng biệt, một sự xác định cụ thể tách rời nhau.”
“Nhưng mà thật không phải vậy, nếu không có mặt trái, thì làm sao cậu xác định mặt còn lại là mặt phải được cơ chứ? Chúng tồn tại tương hỗ lẫn nhau, để hình thành một cái tạm gọi là đồng galleon này, nhưng chúng cũng thay đổi biến hoại theo thời gian.”
“Ví như nói tay trái và tay phải, cũng không thể tách riêng ra mà nói được, bởi vì có tay trái là điểm để xác định, mới có một tay còn lại khác nó, gọi là tay phải, và ngược lại, không phải vậy sao?”
Cả ba lại có hiểu, có không hiểu, ‘ù ù cạc cạc’ gật đầu.
“Như vậy, ‘không’ và ‘có’ cũng vậy, ’không’ chỉ xác định khi đi với ‘có’; thí dụ trong căn phòng này, trước khi chúng ta đến đây thì nó không có chúng ta, nhưng nó có không khí, có các thứ khác đúng không?”
Cả ba lại gật gật liên tục.
“Không thể nào có một thứ hoàn toàn ‘không’ được, như cậu đốt đám củi trong lò sưởi, nó cháy hết đi, không còn cây củi gỗ, nhưng nó hóa làm than, rồi than cháy đi thành tro; nó chỉ chuyển hóa, chứ không thể nào biến thành ‘hoàn toàn không có’ được.”
“Tôi nhớ từng đọc được một câu nói nổi tiếng của Hiệu Trưởng McGonagall, khi được hỏi về câu ma chú tan biến làm biến mất đi đồ vật, thì chúng sẽ như thế nào? Chúng sẽ đi đâu?”
“Bà đã trả lời rằng..”
“Trở thành ‘không tồn tại’, chính là ‘biến thành tất cả mọi thứ’.”
“Không phải lý giải cho trường hợp này sao, ngay cả ma chú cũng không thể biến một thứ thành hoàn toàn không tồn tại được.”
Cả Thena, Matheus, lẫn Novus đều há hốc miệng nhìn Minh.
Cả đám không thể tin được sự thâm sâu hiểu biết của cậu, không chỉ về lĩnh vực tinh thần huyền bí, mà còn có thể dùng ứng dụng ma chú để nói.
Làm cả ba người nể phục Minh vô cùng, cũng càng nghe cậu giảng, càng cảm thấy được, bài Thanh Tĩnh Kinh này quả thật cực kỳ ‘sâu xa’ và vi diệu, cũng thầm chắc chắn đây là truyền thừa của gia tộc Á Châu của Minh, bởi lẽ nó hoàn toàn phi thường.
Lúc này, Minh không để ý bọn họ nhìn cậu với sự ‘kỳ lạ’, linh cảm liên tục đến với cậu, làm cậu nói liên hồi.
“Cũng vậy, ngược lại, không thể nào từ không có gì mà biến ra một thứ thật sự tồn tại được.”
“Tất cả những ma chú biến hình, chỉ là biến ra một thứ trông giống thực thể tồn tại mà thôi, nó cấu tạo từ ma pháp, và nó không có sự sống.”
“Trong quyển sách nhập môn biến hình, lẫn sách lý luận ma pháp, đã nói rõ, có những quy định không thể vượt qua đối với ma pháp, một trong số đó là không thể nào tạo ra ‘sự sống’ được.”
Nói rồi Minh nhìn về phía Novus.
“Novus này, cậu nhớ hôm qua, khi cậu dùng ma chú biến hình, biến ra một con chim cú, và con chim đó bị ma chú cắt đứt của Matheus cắt làm hai nửa không?”
“Rõ ràng nó không có máu thịt, không có linh trí, nó chỉ là một sản phẩm tạo ra từ ma pháp, có thể ‘tạm hiểu’ chữ ‘không thật’ ở đây, chính là vậy, trong trường hợp này.”
Novus vừa nghe nói xong, thì liền giật mình, hiểu ra, mà cả Thena lẫn Matheus cũng vậy, bởi lẽ Minh giảng quá trực quan, dẫn dắt những chứng minh làm bọn họ dễ dàng liên kết lại, để thấu hiểu.
“Như vậy, chữ ‘Không’ mà từ đầu bài Kinh văn đã nói, nó không phải là nói đến sự ‘không tồn tại’, mà phải hiểu nó nói về việc ‘không thật có chủ thể tồn tại riêng biệt của bất kỳ thứ gì’.”
“Có thể lý giải cụ thể hơn rằng, vạn vật trong thế giới thật không có cái gọi là bản ngã cố định, hay một sự tồn tại bất biến vĩnh hằng, nghĩa là vạn vật thay đổi luôn luôn.”
“Như vậy khi nhìn nhận tất cả từ thân, tâm cho đến vật, không phải nó không có, mà là nó không tồn tại vĩnh hằng bất biến, nghĩa là nó không thật có một cái gọi là ‘bản ngã’ tạo tác riêng, kiểm soát mọi thứ. Mà nó chỉ là những tổ hợp của tất cả những thứ khác mà thôi..”
truyện siêu hay :