.
Ông cụ nhìn sang Lam Thảo thấy cô không có chút tự ti hay tức giận gì cả, phải biết là ở nơi này, ‘pháo lép’ chính là một danh xưng có phần mang ý không tốt lắm; nhưng hiện thấy thái độ của cô không khác gì lúc đầu, ông mới yên tâm giải thích.
“Pháo lép là một danh xưng để gọi những trường hợp rất hiếm, sinh ra bởi ba lẫn mẹ là phù thủy cùng pháp sư, nhưng lại không thể thi triển được pháp thuật. Dường như những người này bị thiếu khuyết điều gì đó, dẫn đến mất sự cân bằng ma pháp, chưa có nghiên cứu nào chỉ rõ ra được lý do tại sao cả.”
“Đây cũng chính là lý do mà ta nói chị họ của cậu đặc biệt, bởi lẽ ta cảm nhận chị cậu có một sự thiếu khuyết giống ‘pháo lép’, nhưng lại tỏa ra cường độ ma lực rất nồng đậm và đều đặn, khác hẳn so với ma lực yếu ớt chập chờn của những người ‘pháo lép’.”
“Mà đặc biệt là chị cậu có thể được một cây đũa phép lựa chọn, đây hoàn toàn là một minh chứng cho sự đặc biệt đó rồi, bởi không một ‘pháo lép’ nào có cây đũa phép của mình cả..”
“Có lẽ là do huyết thống gia đình cậu, điểm này ta cũng không thể chắc chắn..” – Giọng ông cuối cùng mang theo một sự suy tư xa xăm nào đó.
Minh vừa nghe liền lờ mờ hiểu ra, có lẽ cái mà ông nói thiếu khuyết chính là một trong 4 loại nguyên tố, ứng với tình hình của Lam Thảo, nhưng Lam Thảo lẽ dĩ nhiên là tu luyện hệ thống Tu Thần, cho nên có sức mạnh năng lượng vượt trội.
Chỉ là không biết cô có thể thi triển được thần chú ở nơi này không? Cậu cũng không rõ, định bụng sẽ hỏi thăm Lam Thảo sau, vì cậu cũng vô cùng tò mò.
Nghĩ thông suốt, cậu cũng hiểu, tại sao lúc đầu Trọng Sơn đã nói là có rất nhiều người đăng ký muốn làm nhiệm vụ này, nhưng không đủ điều kiện, chỉ có bản thân cậu là hoàn toàn phù hợp, rõ ràng là do bản thân Minh nguyên căn có đầy đủ 4 loại nguyên tố.
Sau khi tổng kết suy luận trong đầu, cậu cũng nhận được thông báo có thêm 3% vào thanh tiến độ.
Đến đây tạm có chút thỏa mãn trong lòng, chỉ là còn có những câu hỏi, nhưng thật không biết làm sao để hỏi, cho nên là Minh cũng để gác lại qua một bên, tìm hiểu sau.
Việc quan trọng nhất lúc này là làm sao xử lý cây đũa phép trong tay cậu, vì theo như ông cụ nói, đây là truyền thừa của gia tộc ông.
Do vậy, Minh liền đưa cây đũa về phía ông cụ, nói.
“Vậy hiện con có thể sử dụng tạm cây đũa nào trong tiệm ông ạ?”
Ông cụ nghe đến đây có chút khó hiểu nhìn Minh, cũng không nhận lại cây đũa, mà nói.
“Tại sao lại phải cần một cây đũa khác?”
“Đây là vật truyền thừa của gia tộc ông, con..”
Minh đang nói thì ông cụ đã cắt lời, cũng thay đổi giọng điệu với cậu, chứng tỏ ông xem cậu không phải chỉ là khách hàng đơn giản như lúc đầu..
“Con hiểu nhầm ý ta rồi, ta có nói là ta phải lấy lại cây đũa phép này đâu.”
Lúc này không chỉ Minh, mà cả Lam Thảo đều ngạc nhiên, vốn trong lòng cô cũng nghĩ là thể nào Minh cũng không thể sử dụng cây đũa phép này vì đây là vật tổ truyền của ông cụ. Hiện cô lo lắng cần phải tìm một cây khác cho Minh, cho năm học sắp đến.
Ông cụ liền hiểu được suy nghĩ trong lòng Minh, mỉm cười nói.
“Gia tộc Ollivander là gia tộc làm ra những cây đũa phép tinh xảo nhất, tuyệt vời nhất, mà một cây đũa phép như thế, không được sử dụng, thì tạo ra để làm gì, con nghĩ xem có đúng không?”
“Ý ông là con được phép giữ cây đũa phép này?”
“Không, không phải chỉ là giữ, mà ngoài con ra, không ai xứng đáng với nó cả, con và nó sinh ra là dành cho nhau, mà ngoài cây đũa phép này ra, có lẽ con khó mà sử dụng cây đũa phép nào khác..”
Minh kinh ngạc vô cùng về cốt cách con người của ông cụ, một món đồ tổ truyền như thế này, chỉ vì cậu phù hợp, liền để nó thuộc về cậu.
Qua điều này cũng xem thấy được ông cụ là một người nhân hậu, thấu suốt vô cùng.
Lam Thảo nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng.
“Giá cây đũa phép này thế nào ạ? Con rất mừng là em con có một cây đũa phép dành cho mình.”
Ông cụ mỉm cười quay sang Lam Thảo nói.
“7 galleons”
“7 galleons!!!” – Lam Thảo cùng Minh đồng thanh thốt lên cùng lúc.
Cả hai không thể tin được cái giá mà ông cụ nói ra, phải biết 7 galleons còn không bằng cả giá của một cái vạc thiếc rẻ nhất nữa, trong khi cây đũa phép này lại quý giá vô cùng.
Ông cụ lại nở nụ cười tươi tắn, qua khuôn mặt già nua kia, có thể thấy ông như trẻ ra rất nhiều, có lẽ do đã giải tỏa được mối bận tâm trong lòng mình.
Liền nói.
“Cửa hàng đũa phép nhà Ollivander, giá mỗi cây đũa đều là 7 galleons, một pháp sư hay phù thủy đều cần phải có một cây đũa phép phù hợp, đũa phép chọn người sử dụng, đó là định mệnh ra đời của nó, mà cũng là sứ mệnh của gia tộc ta..”
“Con cảm ơn ông ạ.”
“Ta phải là người cảm ơn con mới đúng. Ta tên Garrick Ollivander, con đừng quên, con có thể tới cửa tiệm này bất cứ lúc nào, cửa tiệm này luôn luôn chào đón con, mà ta cũng vậy..”
Sau một hồi trò chuyện, Cậu và Lam Thảo mới chào tạm biệt ông, cũng hứa sẽ quay lại đây khi có dịp..
Rời khỏi cửa hàng của ông cụ Ollivander, Minh không khỏi cảm thán trong lòng, không ngờ rằng mình lại có thể biết được một phần bí ẩn của thế giới này.
Không chỉ Minh, mà cả Lam Thảo đang đi bên cạnh, cũng trầm mặc hơn nhiều, chính cô cũng suy nghĩ về những gì vừa nãy nghe được..
Đứng yên một lúc, Lam Thảo mới lên tiếng, vừa chỉ về phía ngôi nhà to lớn màu trắng xiêu vẹo, phía bên phải, trung tâm của ngã ba; vừa móc trong túi ra một cái chìa khóa bằng vàng, có hơi bé, bên trên điêu khắc tinh xảo đồ án, mà Minh cũng không nhận ra là; đưa cho cậu, rồi nói.
“Tòa nhà đó là ngân hàng ma pháp Gringotts, em chắc đã nghe nói đến, chỉ cần đưa chìa khóa này cho yêu tinh bên trong, em sẽ được họ dẫn đến kho trữ của riêng mình, bên trong toàn bộ galleons là tài sản của riêng em.”
Minh nghe Lam Thảo nói, cũng nhận ra được số tiền bên trong này là để cấp cho cậu trong thời gian làm nhiệm vụ này, cũng có thể xem như một loại ‘trợ cấp’ từ Hội Động.
Cậu cảm ơn Lam Thảo, rồi nhận lấy chìa khóa, nhìn xem có cảm giác nó làm bằng vật liệu tương tự như đồng galleon, lại có vết dấu năng lượng kỳ lạ trong nó.
Minh xem qua rất nhanh, rồi bỏ vào túi đeo hông, xong lại theo cô đi ngược lại về phía đầu của Hẻm Xéo, vừa đi vừa nghe cô giới thiệu.
“Hai con đường kế bên ngân hàng Gringotts là Hẻm Ngang (Horizont Alley), bên trong con hẻm đó có tòa soạn Nhật Báo Tiên Tri, cùng những cửa hàng dành cho phù thủy và pháp sư trưởng thành..”
Theo chân Lam Thảo, đi đến đâu, cửa tiệm nào, cô cũng sẽ giới thiệu sơ lược qua cho cậu, để làm giảm bớt thời gian tự tìm tòi.
Đi một đoạn ngắn, tới ngã tư, cô chỉ về bên ngã rẽ tay phải nói.
“Vào hướng này sẽ đi tới Carkitt Market, một khu chợ mua sắm ngoài trời rộng lớn, có thể tìm thấy những thứ thú vị ở nơi này..”
Lam Thảo lại chỉ về phía con đường bên trái, tối tăm, mờ mịt, hơn rất nhiều, nói bằng giọng nghiêm trọng.
“Bên ngày là Hẻm Knockturn, một nơi bán những món liên quan pháp thuật hắc ám, một nơi đáng sợ, cấm chỉ phù thủy cùng pháp sư vị thành niên, ngay cả thành niên ma pháp sư cũng phải cẩn thận e dè nơi này.”
Minh nghe ra được trong giọng cô một sự ‘nhắc nhở’ cậu chú ý nơi này, Minh cũng gật đầu ra hiệu mình đã biết.
Hai người chậm rãi ra lại tới chỗ quán Cái Vạc Lủng.
Từ bên trong hẻm xéo đi ra, không hề bị chướng ngại bởi phong ấn, liền có thể đi xuyên qua bức tường ở cuối cùng nơi đầu con hẻm, mà không cần phải gõ đũa như lúc tiến vào.
Vừa lúc hai người đi qua bức tường trống, thì nó lập tức phủ che lại phong ấn, bên ngoài nhìn chỉ là một mảng tường gạch đỏ, không có gì bất thường.
Mà cũng theo như lời Lam Thảo giải thích trong thần thức lúc hai người đi qua bức tường, thì có thể dùng bột floo để về nhà, nhưng như vậy phải la lên địa chỉ nơi mình muốn đến, để lộ ra chỗ ở, cũng là không tốt; Minh vừa nghe đã hiểu dụng ý của Lam Thảo, không muốn tiết lộ quá nhiều về thông tin cá nhân của bọn họ..
P/s Tên Horizont Alley, chữ Horizon trong nghĩa đường chân trời, cũng có nghĩa là đường thẳng chạy ngang qua; nên mình tạm dịch chữ Horizont Alley này thành Hẻm Ngang cho khớp với Hẻm Xéo, mà không dịch là Hẻm Đường Chân Trời.
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ