.
“Gỗ nhựa ruồi mang sức mạnh bảo vệ, gân tim rồng lại vô cùng mạnh mẽ, táo bạo; vậy mà cây đũa đầu tiên này lại sợ cậu.”
“Gỗ phỉ nhạy cảm, tận tụy và trung thành; kết hợp cùng lông đuôi bạch kỳ mã trong sáng, thuần khiết nhưng lại mang sức mạnh pháp thuật phi thường. Ấy vậy mà cây đũa phép thứ hai này, lại chủ động chịu hy sinh vì cậu, hiến dâng lên quyền năng cùng sinh mệnh của mình, không chút nào giữ lại.”
“Gỗ linh sam, cứng chắc, dành cho những người kiên cường nhất; cùng với lông đuôi lôi điểu, vô cùng nhạy cảm, trí tuệ, dự phán được chuyện tai ương tương lai. Cây đũa có thể xem là mạnh mẽ và có thể gọi là ‘đũa của người sống sót’ này, vậy mà cũng không thể chuẩn xác xác định được tương lai của cậu, nó thay đổi liên tục không dừng.”
“Cuối cùng, cây đũa kỳ quái nhất mà ta từng tạo ra, chưa ai có thể sở hữu nó, bởi lẽ nó quá mâu thuẫn, lại chứa đựng bí ẩn sâu xa về sinh mệnh, với sự kết hợp nghịch lý của gỗ táo gai và lông đuôi phượng hoàng. Kẻ sử dụng nó như đi dạo giữa sự sống và cái chết. Từ trước đến nay, những ai từng thử nó, đều bị nó phản vệ làm bị thương, thậm chí là Tom Riddle..”
Minh nghe đến đây, liền nắm bắt được thông tin khác thường, Tom Riddle trong lời ông cụ chính là tên thật của Voldemort khi hắn còn học tại trường Hogwarts; Voldemort với sức mạnh kinh khủng như vậy, lại không làm chủ được cây đũa cuối cùng mà lúc nãy ông cụ đưa ra; nghĩ đến thôi, đã thấy có điểm kỳ lạ..
“Nhưng một cây đũa phép khó thuần lại táo bạo như vậy, lại nằm im lặng trong tay cậu, sự im lặng này không phải đến từ việc nó từ chối cậu, mà ta cảm giác, nó lại rất gần với ‘sự chết’ của chính nó..” – Nói đến đây, ông cụ thở dài, cũng không tiếp tục đào sâu.
Một lúc sau, mới lấy lại tinh thần, nhìn Minh, giảng giải.
“Cả 4 cây đũa phép này, tạm có thể đại diện một phần tính cách đặc trưng của bốn nhà trong trường Hogwarts.”
“Cây đầu tiên, mạnh mẽ, bất khuất, yêu mạo hiểm, thích bảo hộ; hoàn toàn tương ứng với tính cách chung của nhà Gryffindor.”
“Cây thứ nhì, tận hiến, hiền lành, trong sáng thiện lương, hoàn toàn phù hợp với nhà Hufflepuff.”
“Cây thứ ba, biến ảo, nhạy cảm, cẩn trọng, kiên cường, cùng trí tuệ; nói rõ đặc điểm nhà Ravenclaw.”
“Cây đũa cuối cùng, chính là mâu thuẫn, quyền năng, ngạo mạn, lý tưởng, kiên định, muốn siêu việt tất cả; tiêu chí của nhà Slytherin.”
Đến đây ông lại dừng một lúc, trước khi nói tiếp, giọng cũng trầm hơn nhiều.
“Nhưng mà cả bốn cây đũa phép này lại không thích hợp cho cậu, mặc dầu cậu có thể sử dụng nó, nhưng mà nó lại không thể ‘chịu tải’ nổi năng lực của cậu; điểm này chính là suốt hơn cả trăm năm qua làm công việc bán đũa phép này, ta chưa từng gặp một ai như cậu vậy..”
Ông cụ dừng nói, đôi mắt nhìn xa xăm, như thể tưởng nhớ điều gì, khuôn mặt cũng nhuốm màu ưu tư.
Minh im lặng nhìn ông một lúc, vừa đang định mở miệng hỏi, thì đã thấy ông xốc lại tinh thần, thở ra một hơi dài, nói với Minh, giọng nhẹ và nhỏ vô cùng.
“Thứ lỗi cho người già thường hay có những lúc hoài niệm quá khứ..”
“Ta biết cậu rất thắc mắc, cũng tò mò về bản thân mình, cũng thứ cho ta nói thẳng, với khả năng của ta đúng là không làm cho cậu được một cây đũa phù hợp, điểm này ta tự thấy hổ thẹn vô cùng..”
Nói xong, ông cụ xoay người đi về phía quầy của mình.
Đang lúc cậu định nói lời an ủi ông cụ, đã thấy ông tiến tới chỗ bức tường, có treo tấm bảng hiệu bằng gỗ đen của tiệm đũa phép gia đình ông, mà nhìn qua đã thấy vết dấu thời gian in hằn rõ rệt qua những vân gỗ, cùng những ố màu.
Ông cụ lại gần, với tay lấy cây đũa trên tấm bảng hiệu xuống, đi lại về phía Minh, đưa cho cậu, rồi nói.
“Cậu vui lòng hãy thử sử dụng cây đũa phép này.”
Minh nghe được lời ông nói, lại ngỡ ngàng vô cùng, bởi lẽ, thứ mà ông vừa lấy xuống từ tấm bảng hiệu gỗ kia, nếu ông không nói nó là đũa phép, thì cậu còn tưởng nó là một mô hình cây đũa phép, chỉ dùng để treo lên bảng hiệu, làm quảng cáo.
Vì sao ư? Bởi nó ‘quá khổ’ vô cùng.
Minh nhìn cây đũa phép to khổng lồ trong tay ông cụ, với chiều dài phải tầm hơn nửa mét, lại to bản, nếu nói nó là một cây gậy gỗ thì hợp lý hơn nhiều.
Nhưng mà chính ông cụ đã nói nó là đũa phép và nhờ cậu thử, ắt hẳn nó phải là đũa phép, nhưng mà trước giờ đọc truyện cậu chưa hề nghe đến tình tiết này.
Tuy nghĩ nhiều trong đầu, nhưng cậu vẫn quyết định thử, vì cũng không mất mát gì, lại nhìn ra trong ánh mắt và giọng nói ông cụ đầy sự chờ mong.
Minh đưa tay nhận lấy cây ‘gậy gỗ’ trong tay ông cụ, cầm trong tay mình thì cảm giác nhẹ hơn cậu nghĩ, lại có một chút khó tả nên lời, nhưng nhìn xem qua thì không thấy có gì khác thường, chỉ là nó giống như một cây gậy gỗ thật sự.
Đã quyết định thử thì cũng không nghĩ nhiều nữa, Minh liền thử vung lên nó.
Cậu giơ cây gậy trong tay lên cao, vẫy một cái.
Cả không gian im lặng bên trong cửa tiệm, vẫn chìm vào im lặng, không ai nói lời nào, mà cũng tuyệt nhiên không có gì xảy ra cả.
Vừa định mở lời hỏi ông cụ xem có cần phương thức đặt biệt gì để kích hoạt cây gậy trong tay không? Thì bỗng có việc bất ngờ xảy ra.
Cây gậy trong tay Minh bỗng nhiên rung động rất khẽ, nếu không phải tần suất rung động càng lúc càng tăng lên, thì cậu đã không chú ý đến.
Ngay khi cây gậy gỗ rung lên bần bật trong tay Minh, một sự khác thường diễn ra.
Chỉ thấy không hiểu bằng cách nào mà cây gậy gỗ lại có thể điều động nguyên tố lực trong không gian thần thức của Minh di chuyển xuống người cậu, rồi truyền qua cánh tay, đi vào trong cây gậy gỗ.
Mà tốc độ hút lấy nguyên tố lực của nó vô cùng nhanh, khiến cho 200 điểm nguyên tố lực của cậu rất nhanh thấy đáy..
Mà lúc này cây gậy gỗ kia cũng biến đổi hình dạng, chỉ thấy nó được bao phủ bởi 4 màu nguyên tố lực của Minh, rồi như thể bị hòa tan ra.
Cây gậy gỗ từ từ thu lại, co rút xuống, ngắn hơn, cùng với đường kính nhỏ hơn trước nhiều, xem chừng đã trông giống như những cây đũa phép bình thường khác.
Qua quan sát bằng thần thức, Minh thấy được sau khi hấp thu năng lượng của cậu, thì bên trong cây gậy gỗ có 4 thứ mà cậu đoán có thể là lõi của cây gậy, từ ban đầu nằm cách xa nhau, đột nhiên liên kết lại gần, đan xoắn vào nhau, trong quá trình dung hợp lại làm một.
Chỉ tiếc là nguyên tố lực của Minh không đủ, cho nên không thể tiếp tục quá trình tạm xem là ‘dung hợp’ 4 loại lõi này.
Nhưng chí ít cuối cùng cũng làm cho ‘cây gậy’ phát sinh biến đổi hình dạng, cùng mang theo năng lượng, chứ không phải trơ lì như khúc gỗ ban đầu nữa.
Chỉ là Minh lại thắc mắc vô cùng, vì vốn dĩ kiến thức cậu biết được qua ký ức của Ân Huy về tu Thần giả đó chính là nguyên tố lực không thể nào xâm nhập qua cơ thể, cũng giống như linh lực thuộc tính không thể nào vào trong thần thức vậy.
Chính cậu cũng thử nghiệm trước đó rất nhiều lần rồi, hoàn toàn không được.
Vậy mà không hiểu cây đũa phép này bằng cách nào đó lại có thể dẫn dắt nguyên tố lực từ thần thức đi vào cơ thể rồi truyền vào bản thân nó?
Phá bỏ hoàn toàn cấm kỵ của tu Thần giả, đây là lý do tại sao???
Nghĩ mãi cũng vô vọng tìm ra câu trả lời, nhưng cậu ẩn ẩn có linh cảm, bí mật ắt hẳn nằm trong cây đũa phép, nhưng mà lúc nãy truyền năng lượng vào nó, nguyên tố lực của cậu không đủ kích phát hoàn toàn cây đũa phép này; xem ra là còn phải dành thời gian tìm tòi nghiên cứu thêm nữa.
Biết là lúc này không phải lúc, nên Minh ghi nhớ lại.
Xong liền tiếp tục xem xét cây đũa phép trong tay mình..
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ