.
Thuở xưa khi khoa học kỹ thuật chưa phát triển, con người phàm tục tạm chia thành 2 phe, Duy Vật và Duy Tâm.
Phái Duy Vật khám phá ra rằng Tri Giác liên quan đến não bộ, là cơ quan trung tâm của hệ thần kinh con người và cùng với Tủy Sống, chạy dọc bên trong xương sống, chứa các dây thần kinh tạo liên hệ từ não đến toàn bộ cơ thể.
Bộ não điều khiển hầu hết các hoạt động của cơ thể, nhờ chức năng xử lý, tổng hợp, điều phối các thông tin nhận được từ giác quan rồi gửi chỉ dẫn tương ứng đến các cơ quan trên cơ thể.
Còn phái Duy Tâm, lại cho rằng ngoài thể xác như một ngôi nhà, thì phần quan trọng nhất của con người là Linh Hồn, chủ nhân thật sự của ngôi nhà thể xác này, mà Tri Giác chính là một khả năng của Linh Hồn.
Duy Tâm phái đưa ra những dẫn chứng về những khả năng ‘thần kỳ’ của con người, vượt xa khỏi phạm vi của giác quan và cơ thể, cũng khiến các nhà Duy Vật ngày xưa đau đầu vô cùng.
Mà cũng càng lúc càng có nhiều nhà Duy Vật nghiên cứu về lĩnh vực tâm linh này, gọi là những nhà “Siêu Hình Học”. Còn các nhà Duy Tâm cũng quay qua nghiên cứu khoa học của phái Duy Vật, cùng dẫn chứng những phát hiện mới của họ, đã có từ rất lâu trong Kinh sách còn lưu lại của các tôn giáo cổ xưa.
Không bên nào chịu thua bên nào.
Dần dần ranh giới giữa Duy Tâm và Duy Vật bị xóa nhòa, nhất là khi khoa học kỹ thuật càng phát triển, con người tái định nghĩa lại về những khám phá cũ của họ. Càng về sau, lĩnh vực Tinh Thần của con người càng trở nên kỳ bí hơn, và thôi thúc nhiều nhà nghiên cứu lao mình vào tìm hiểu hơn.
Đó là chưa kể sự ảnh hưởng của người tu luyện vào thế giới phàm tục, từ lúc phát hiện ra thế giới có tồn tại tu sĩ, với khả năng không thể hạn lượng được; các nhà lãnh đạo thế giới lại càng cảm thấy những khám phá và tuyên bố ngày xưa của bộ môn khoa học là không đủ, cũng chưa nghiên cứu được kỹ càng thế giới này, huống chi là những thế giới khác hơn nữa.
Nhưng vì để an lòng người dân, nên họ không thông báo ra ngoài, chỉ im lặng nghiên cứu trong bóng tối mà thôi..
Trở lại tu sĩ tu Tiên giả, tu sĩ thời xưa khám phá ra tu luyện thần thức, nhưng thần thức không phải là toàn bộ lãnh vực tinh thần, nó chỉ là một công dụng của lãnh vực tinh thần mà thôi.
Lúc này khi duyệt đọc công pháp tu luyện thần thức cùng những kiến thức liên quan đến tinh thần trong ký ức lão Bắc, cậu mới vô cùng ngạc nhiên.
Công pháp tu luyện của lão Bắc, nói chính xác ra không hẳn là tu luyện thần thức, mà là công pháp nghiên về luyện Thần, chữ Thần ở trong Thần Thức vậy.
Chữ Thần này chính là Tinh Thần, một lĩnh vực siêu vượt khỏi phạm vi hiểu biết con người phàm tục.
Con người thời nay luôn nghiễm nhiên cho rằng mình là một thực thể biệt lập, có cái Tôi riêng, suy nghĩ riêng, cá tính riêng, sở thích riêng, ký ức riêng, định hướng riêng.. không một ai giống ai cả.
Nhưng mà họ không hề biết thứ gọi là ‘cái tôi’ này tồn tại ở đâu, do nguyên nhân gì, bắt đầu thế nào, kết thúc ra sao?
Họ hoàn toàn mờ mịt, đến nỗi cái tôi đã trở thành một chân lý, mà không ai bình thường dư thừa thời gian nghĩ suy, hay thắc mắc nó cả; trừ những nhà nghiên cứu, nhưng tất nhiên là chẳng một ai có câu trả lời xác đáng.
Vì các nhà nghiên cứu không thể hiểu được những trường hợp con người thậm chí có ký ức kiếp sống trước của họ, những trải nghiệm vượt xa cuộc đời hiện tại của chính họ, mà những ký ức đó lại đúng chứ không sai, làm các nhà nghiên cứu vô cùng đau đầu, nhức óc.
Đối với tu sĩ, lĩnh vực tinh thần cũng huyền ẩn tương tự.
Công pháp tu luyện thần thức của lão Bắc chính là do lão tìm được ở phế tích tông môn cổ, một công pháp không biết tên, lại cũng chỉ là tàn quyển, không đầy đủ, nhưng đã làm lão coi như là chí bảo, cũng giúp cho lão vô cùng.
Thần Thức là một khả năng sử dụng của Thần, trong công pháp ghi lại, tuy không giải thích rõ ràng, nhưng có nói thân người do nơi Thần Thức mà sinh.
Thần trung tâm của tất cả, không thể nói hay diễn tả được, huyền vi vô cùng. Thức sinh ra từ Thần.
Thần thức mà tu sĩ có được, chỉ là lớp vỏ bề ngoài, một tác dụng vô cùng nhỏ bé, so với Thần Thức thật sự.
Nhưng mà tiếp tục thì công pháp đã hết, không còn những lý giải tiếp theo, chỉ có một bộ phận hướng dẫn tu luyện mà thôi.
Minh dẫu tò mò vô cùng, những giải thích ngắn ngủi nhưng lại làm lòng cậu rung động không thôi; như thể bắt gặp được điều gì cực kỳ ‘trân quý’, nhưng chỉ tiếc là công pháp không đầy đủ.
Cậu cũng chỉ đành thở dài, bắt đầu tiến hành tu luyện.
Phương pháp tu luyện mở đầu có chút giống ‘quán tưởng’, đối với phàm nhân bình thường, quán tưởng có khó mà cũng dễ, tưởng dễ mà lại vô cùng khó.
Có người vừa nhắm mắt đã tưởng ra được hình ảnh, có người qua cố gắng cũng có thể làm được việc này, tuy cũng không thuận lợi dễ dàng gì.
Nhưng lại tại đa số người, không thể làm việc ‘quán tưởng’ này được, vì đầu óc không thể trống trải, luôn bị suy nghĩ lôi kéo, mà sức tưởng lại yếu kém vô cùng.
Nhưng đối với tu sĩ tu luyện được thần thức, tuy chưa phải chân chính Thần Thức, chỉ là trạng thái sơ khởi ban đầu, thì thần thức này càng mạnh, sức quán tưởng càng mạnh mẽ, dễ dàng.
Minh dựa vào quán tưởng, cũng áp dụng khẩu quyết đưa thần thức quét hình toàn bộ cơ thể để làm khuôn, tạo ra một ‘bản ngã’ y hệt mình trong không gian thần thức.
Có một loại hình thái năng lượng kỳ lạ nào đó thuộc bên ngoài khu vực đen tối, ngoại vi của không gian thần thức, dần dần thẩm thấu vào bên trong, cũng dựa theo phương pháp điều động của Minh mà tập trung vào một chỗ.
Thời gian qua đi, thứ năng lượng kỳ lạ kia càng lúc càng nhiều, cũng hòa hợp cùng thần thức, tập trung lại một điểm, dần dần hóa thành một khối lớn, dần to hơn ra.
Minh không ngưng nghỉ chút nào, dụng sức quán tưởng cùng thần thức quét hình cơ thể; theo khẩu quyết, áp vào trên khối lớn ở trung tâm không gian thần thức, nơi tập trung một loại năng lượng kỳ lạ đến từ bên ngoài, có vẻ trong suốt kia.
Từ từ, khối năng lượng trong suốt được đắp nặn thành hình dạng nhân thể người.
Chẳng biết qua bao lâu, hình dạng người bên trong thần thức cũng nhìn ra được chính là Minh, mang đầy đủ đường nét dung mạo, cùng ngoại hình tráng kiện của cậu.
Chỉ là lúc này đây, người bên trong không gian thần thức kia vô cùng mờ nhạt, có chút bán trong suốt, chứ không phải thực thể rõ ràng từng chi tiết một.
Ngay khi hình ảnh bản thân cậu hình thành trong không gian thần thức, Minh liền làm bước cuối cùng, dung nhập ý thức của mình vào đó.
[ Ký chủ thành công tu luyện ra được ‘Bản Ngã Hình Chiếu’ bên trong Không Gian Thần Thức, những ảnh hưởng tác động tương quan đã cập nhật vào Cấu Trúc ]
[ Ký chủ được cộng 40 điểm vào quỹ tích, 40 điểm tương quan vào Sinh Mệnh, Thần Thức, cùng Năng Lượng Cấu Trúc ]
Ngay lúc nghe được giọng thông báo của Cấu Trúc thì vùng không gian thần thức đột nhiên được mở rộng ra.
Cũng đồng thời lúc này Minh bên trong vùng thần thức, không còn là một loại ý thức vô hình nữa, mà bây giờ đã là một hình ảnh bán trong suốt, mờ mờ, có thể trông thấy được chính bản thân mình.
Chính là cái mà Cấu Trúc gọi là Bản Ngã Hình Chiếu.
truyện siêu hay :