Sau khi nhận được chỉ thị đáng sợ của Liana thì cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Nó đã trở thành một thử thách cực kì đáng sợ, từ việc bắt được một chiếc lá đến bắt được một nghìn chiếc lá. Vikir liền nghĩ rằng bây giờ không nên lãng phí thời gian nữa mà phải bắt tay vào việc ngay. Nghĩ xong cậu liền nhảy lên và ngay lập tức bắt được một chiếc lá vào trong lòng bàn tay, lần này do sợ nó lại trườn khỏi tay nên cậu vẫn chưa vội vã ăn mừng. Cậu đáp xuống mặt đất và nhìn chiếc lá nhỏ trong tay, đây là chiếc lá đầu tiên mà cậu bắt được một cách hoàn chỉnh. Cậu liền để chiếc lá vào chiếc giỏ tre trước nhà và lại tiếp tục tiến tới bắt những chiếc lá đang bay trên không trung. Liana đã nói rằng không đủ một nghìn lá thì không được nghỉ ngơi nên cậu cũng không dám khinh suất.
Cậu tiếp tục nhảy lên và bắt từng chiếc lá một vào trong lòng bàn tay của mình, dần dần tốc độ bắt của cậu nhanh hơn và chính xác hơn. Tuy nhiên, mỗi lần nhảy lên cậu chỉ có thể bắt được một chiếc vì vậy tốc độ vẫn rất chậm. Vikir liền cố gắng sử dụng cả hai tay để bắt lá. Việc phải để hai tay trong sự tĩnh lặng tuyệt đối trong khi cả người di chuyển là một việc cực kì khó khăn. Mới đầu cậu còn thỉnh thoảng làm cho chiếc lá tuột khỏi trong hai bàn tay mình, nhưng dần dà cậu lại càng tiến bộ hơn.
Trong vòng hai tiếng cậu đã bắt được bốn trăm hai mươi chiếc lá, hiện tại cậu đã làm quen được với kiểu hai tay bắt hai lá. Vikir lại tiếp tục tiến tới một tay bắt nhiều lá và hai tay bắt nhiều lá. Lần này cũng giống lần trước, cậu bắt cực kì khó khăn, nhưng dần dà cậu vẫn có thể làm quen được. Tiếp tục cậu bắt lá tới tận xế chiều, mãi đến chập tối cậu mới có thể hoàn thành thử thách của Liana. Ngay khi bắt xong cậu cảm thấy cực kì sung sức, không có một chút mệt mỏi nào trong cơ thể. Cảm giác đáp xuống đất cũng cực kì nhẹ nhàng và uyển chuyển, hiện tại bước đi của cậu đã trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
- Không tồi, không tồi. - Một giọng nữ vang lên trên đầu Vikir.
Cậu ngẩng đầu lên thì thấy Liana đang bước đi trên không trung. Bước chân nhẹ nhàng đạp lên trên không trung mà đạp xuống mặt đất. Liana chắp tay trước ngực đứng trước mắt Vikir.
- Cậu đã luyện thành thục việc bắt lá rồi chứ?
- Tôi đã làm nhuần nhuyễn rồi.
- Tốt, nghỉ ngơi đi, mai sẽ đến đợt luyện tập tiếp theo.
Vikir liền bước đến và ngồi xuống chiếc sập trước nhà, Liana cũng bước tới và ngồi xuống bên cạnh Vikir. Cô lấy ra một loại trái cây tròn xoe căng mọng có vỏ màu vàng óng.
- Tôi đem cơm đến cho cậu.
- Cái này mà là cơm á. - Vikir trố mắt ngạc nhiên.
Liana liền nhẹ nhàng bóc đôi thứ quả đó ra và bên trong là cơm cùng thức ăn ở trong đó. Ngay khi Liana bóc ra thì thứ hương thơm ngào ngạt của đồ ăn đã kích thích Vikir. Cả ngày nay cậu đã luyện tập đến mức quên cả đói. Bây giờ đây dạ dày cậu mới sôi lên ùng ục, cậu không ngần ngại cầm lấy đồ ăn trong tay Liana mà ăn ngấu nghiến. Liana ngồi một chỗ đợi Vikir ăn xong. Cậu ăn một cách vội vàng nên chẳng mấy chốc mà hoàn thành xong bữa cơm. Dùng bữa xong cậu liền thở phào một hơi.
- Cảm ơn cô, Liana. Cả ngày nay tôi chưa được ăn gì rồi.
- Bây giờ cậu thấy trong người thế nào?
- Cực kì nhẹ nhõm và thanh thản. - Vikir không kìm lòng được mà nằm phịch xuống sập.
- Mai sẽ tiếp tục đợt luyện tập tiếp theo khắc nghiệt hơn nữa. - Liana đứng dậy. - Cậu chuẩn bị tinh thần đi.
- À đúng rồi. - Vikir ngồi bật dậy, với tay cản Liana rời đi. - Những người bạn kia của tôi sao rồi?
- Họ đều có nguyện vọng của riêng mình nhưng đa số đều ở lại đây luyện tập, và sư phụ cũng chuẩn bị cho họ những người thầy xứng đáng.
- Ra vậy. - Vikir gật đầu đồng ý. - Vậy mỗi tôi là được Tây vương chỉ dạy thôi sao.
- Phải. - Liana nói. - Do cậu có nguyện vọng học nhu thuật và cũng có sự giới thiệu của Leki nên sư phụ đã trực tiếp chỉ dạy cậu.
- Hả? Leki cậu ta là..
Tuy nhiên, Liana chưa đợt cậu thắc mắc đã hóa thành những cánh hoa mà biến mất trong bầu trời cao rộng kia. Vikir liền nằm xuống chiếc sập mà ngắm nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời kia, hưởng thụ những cơn gió mát của rừng trúc mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, cậu liền cảm nhận thấy có gì chọc vào má cậu. Cậu mở mắt tỉnh dậy thì đã nhìn thấy cô nhóc Chris tươi cười tinh nghịch, ngón tay cô nhóc thỉnh thoảng lại chọc vào gương mặt ngái ngủ của Vikir.
- Chào buổi sáng, anh Vikir. - Cô nhóc cười.
- Vậy hôm nay là nhóc chỉ dạy anh sao? - Vikir ngồi dậy nói đùa, mặc dù biết điều đó khó có thể xảy ra.
- Anh mau đi theo em. - Chris chạy lon ton phía trước và vời Vikir chạy theo.
Vikir bước đi Chris, do hiệu quả luyện tập ngày hôm qua, cậu bước đi nhẹ nhàng và vô cùng thoải mái chứ không hề nặng nề. Chris dẫn Vikir đến một con suối, có một người đang ngồi tại bàn đá bên cạnh con suối. Đó là Liana.
- Nào, đến đợt luyện tập thứ hai về Tĩnh pháp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT