Diệp Tam quay đầu nhìn lại, xuyên qua ánh trăng, lúc này mới có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của nô lệ, người nô lệ này toàn thân dơ bẩn, tóc thắt, mắt cụp xuống, môi hơi hé ra, trong đêm tối, môi hắn run run nhiều lần mới phun ra được vài chữ.
"Nô lệ.. Không có.. không có tên. Ta.. ta chỉ là.. một.. con yêu bình thường. Ngươi.. ngươi bị người nọ.. lừa."
Diệp Tam bĩu môi, thở dài, bất đắc dĩ nói:
"Ta có thể làm sao bây giờ? Ta cũng không thể để mặc hắn thật sự đập nát chân ngươi? Yêu thì yêu, dù sao ta không định để ngươi làm nô lệ."
Nói xong, Diệp Tam lấy khế ước nô lệ từ trong tay ra, lúc này mới thấy rõ trên mặt chữ, là yêu không sai, nhưng người này bị yêu tộc bắt giam, không biết đã phạm tội gì, lại không biết kết án hình phạt gì.
Diệp Tam nuốt nước miếng, ném khế ước nô lệ vào chiếc đèn lồng bên cạnh, ngọn lửa lan rộng, rất nhanh đã đốt khế nô.
"Ngươi tự do rồi, ngươi đi đi. Chuyện hôm nay ta sẽ không truy cứu."
Nói xong, Diệp Tam bước nhanh hướng về phía Lan phủ, không có tiền, ngay cả một chiếc xe ngực cũng không thuê được, hôm nay khẳng định cũng bị phạt tiền công!
Không ngờ Diệp Tam càng đi về phía trước thì người phía sau càng theo sát. Diệp Tam quay đầu lại, đã thấy người nọ vẫn bị trói hai tay, kéo lê sợi dây trên mặt đất.
Thở dài một hơi, Diệp Tam quay lại cởi dây thừng.
"Không cần đi theo ta, ngươi tự do rồi."
Nam tử kia không lùi bước, cơ vẫn run rẩy như trước, khàn giọng nói:
"Nhưng ta.. ta sẽ không lừa ngươi. Ta.. ta nguyện ý làm.. nô lệ của ngươi. Thỉnh ngươi.. thỉnh ngươi ban.. ban tên cho ta."
"Ta không cần." Diệp Tam kiên nhẫn giải thích nói, "Ta ngay cả nuôi bản thân ta còn khó, ngươi to lớn như vậy, đi theo ta, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no."
"Ta.. ta có thể kiếm tiền, nuôi sống.. ngươi." Còn chưa nói xong, chỉ thấy nam tử nhướng mày, mồ hôi trên trán lập tức chảy ra. Lúc này Diệp Tam mới chú ý tới một chân của nam tử này đang chảy máu, rỉ ra từng cơn.
Gió đêm nay thực sự rất dịu dàng, trong lòng Diệp Tam tràn cảm giác giác muốn làm người tốt thì làm đến cùng, ôm lấy eo nam tử, cả hai cùng ngã xuống hồ.
Vừa bước vào hồ, hai chân của Diệp Tam bắt đầu dài ra hóa thành vảy, từ thắt lưng, một mảnh lại một mảnh, vảy cá giống như sao trời phát ra ánh huỳnh quang màu lam.
Nhịn đau rút xuống một mảnh vảy, để cào trong miệng, nhai hai cái, Diệp Tam bôi bột phấn quang lên các ngón tay, sau đó lặn xuống nước, kéo tấm vải lanh trên bắp chân của nam tử rồi bôi bột phấn trên đó.
Nam tử hiển nhiên không biết bơi, quan trọng hơn là hắn sợ nước, nhắm mắt lại không dám mở ra. Nhưng dù sợ hãi nhưng hắn cũng không hề phản kháng chút nào.
Diệp Tam không khỏi bật cười, một tay bảo vệ thắt lưng của nam tử, một tay vốc hai nắm nước hồ lau mặt cho nam tử.
Dưới ánh trăng lấp lánh trên mặt hồ, Diệp Tam cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của nam tử.
Tuy không đẹp trai như Thanh Hi, cũng không thanh tú tao nhã như Cố Mang Chi nhưng đôi mày dịu dàng và hàng mi dài hoàn toàn phù hợp với một thiếu niên còn chưa trưởng thành.
Nam tử dường như nhận ra Diệp Tam đang nhìn mình, từ từ mở mắt ra, nửa khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Diệp Tam lấy vết máu trong hồ tạo thành một trận, nhưng nàng không muốn bỏ đi một nhân tình, liền trêu ghẹo nói: "Nơi này hẻo lánh, không có ai đến đây, ngươi rửa sạch bụi bẩn trên người, ta ở trên bờ chờ ngươi."
Nam tử không hỏi về đuôi cá của Diệp Tam, cũng không hỏi trận pháp trong nước mà chỉ khẽ hé đôi môi mỏng, nói:
"Chủ nhân.. tên.. tên."
Diệp Tam cau mày nhìn mặt hồ đầy ánh trăng phía xa, đón chào nó là vô tận những ngôi sao, giống như vô số bông hoa rải rác mọc ở nơi hoang dã, một vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng nhớ tới rất nhiều buổi tối như bây giờ, Cố Mang Chi ôm nàng vào lòng ngắm sao, chỉ có ánh trăng soi sáng.
Nàng thu hồi ánh mắt có phần ngơ ngác, trong mắt còn sót lại một tia ánh trăng, mỉm cười nói:
"Lương phong khởi tương hề, dạ cảnh trạm hư minh. Phong cảnh đêm nay đẹp như vậy, không bằng ta liền gọi ngươi là Trạm đi, nghĩa là trong trẻo và trống trải. Họ cũ của ta là Cố, ngươi có thể đổi lại gọi là Cố Trạm."
Khi CốTrạm lên bờ, vết thương trên chân phần lớn đã lành, Diệp Tam tự cười nhạo bản thân, nói rằng nàng đúng là một lọ thuốc cực tốt, còn đe dọa nam tử không được tiết lộ danh tính của hắn, tìm cho Cố Trạm một cây gậy làm nạng, hai người một trước một sau đi về phía Lan phủ.
Kh đến trước cửa Lan Phủ thì trời vừa rạng sáng.
Diệp Tam ra hiệu Cố Trạm dừng lại im lặng, thấp giọng nói:
"Bây giờ ta cũng không có nhà, ta ở nhà người khác. Ta và ngươi chỉ có thể nói lời tạm biệt. Ngươi làm cái gì cũng đều có thể tự nuôi sống mình, còn trẻ khỏe mạnh. Hẹn gặp lại."
Nói xong, đẩy Cố Trạm đến góc tường, chính mình cúi người đi vòng về phía sau Lan phủ. Mấy ngày trước khi nàng dạo chơi trong vườn, nhìn thấy hậu viện có một lỗ chó, lúc này vừa vẹn có thể dùng tới.
Trong Lan phủ vẫn có người ra vào không ngớt, nhưng lại không thấy rất nhiều người hầu, Thanh Hi lúc trước từ nghe tấu trong phòng ngủ, đổi đến nghe tấu trong viện.
Liên Y quỳ gối một bên, chân tay luống cuống. Một gia đinh vội vã tới.
"Còn chưa tìm được sao?" Sau khi nhìn thoáng qua phía sau hắn, Thanh Hi cảm thấy có chút ngột ngạt.
Gia đinh chắp tay lắc đầu.
"Không tìm được thì về làm gì? Còn không đi tìm nữa!" Người hầu thân cận Thương Ca ở một bên tức giận nói.
Thanh Hi cố nén cơn đau đầu, xoa trán, nghiêng người về phía Liên Y, nghiêm túc nhìn nàng.
"Thật sự không có người khả nghi nào ở gần đó vào thời điểm đó sao?"
Liên Y lắc đầu, cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Ngươi cũng biết nàng ấy là.."
Nhìn thấy sắp có bão, Diệp Tam không nhịn được nữa, thậm chí không thèm thay quần áo, đi vòng ra phía sau Thanh Hi, thừa dịp mọi người còn không có chú ý tới nàng, đi ra ngoài.
"Lan huynh! Người tìm ai sao? Có cần ta giúp không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Thanh Hi xoay mạnh quay lại, thấy quả nhiên là nàng, mọi người mỉm cười, nhưng nhìn thấy quần áo của nàng còn ướt, tóc cũng ướt, Thanh Hi lập tức thay đổi gương mặt, không kiên nhẫn nói:
"Không có việc gì, tìm người hầu chạy trốn, ngươi đi đâu, người đầy nước."
Diệp Tam gãi đầu xấu hổ,
"Đêm qua cùng Liên Y tiểu thư chơi đùa, không cẩn thận rơi xuống hồ, đáng tiếc túi tiền cũng rơi, ta ở trong hồ cố gắng nhặt tiền nhưng không vớt được, còn trở về chậm mấy canh giờ."
"Diệp cô nương, hồ sâu như vậy, làm sao ngươi có thể tới đáy hồ? Ngươi không sao chứ?" Thươ ng Ca thấy Diệp Tam bình yên trở về, chủ nhân nhà mình tâm tình khá lên, hắn cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
Liên Y tức giận lẩm bẩm:
"Ngươi cũng không biết nàng là ai, nàng mới không sợ nước.."
Lời còn chưa dứt, liền bị Thanh Hi liếc một cái. Diệp Tam nghĩ thầm, có lẽ Liên Y buồn bực mình đã dạo phố, không sợ trời không sợ đất, cố ý tìm vui vẻ, nên cũng không so đo, chỉ xấu hổ cười cười.
Thần kinh căng thẳng của Thanh Hi thả lỏng một chút, phân phó cho Thương Ca:
"Từ giờ trở đi, Diệp Tam sẽ ăn ở với ta, nếu không có ta phân phó, nàng không được ra khỏi phủ."
Dứt lời, đứng dậy trở về sương phòng, không thèm để ý đến biểu tình sợ hãi của Thương Ca và Liên Y, Thương Ca thấy tình thế không đúng nên tiến lên hai ba bước, đi theo Thanh Hi nhỏ, thấp giọng thì thầm:
"Công tử, biết ngài quan tâm Diệp cô nương, nhưng làm việc không thể nóng vội, nam nữ khác biệt, cùng ăn cùng ở, e là không phù hợp lễ nghĩa."
Thanh Hi cũng thấp giọng nói:
"Ta muốn lễ nghĩa gì? Nàng ấy ở bên ngoài đó, không biết có bao nhiêu người muốn diệt trừ nàng ấy."
"Nhưng có một ngày chúng ta phải quay trở lại, sau này Diệp cô nương ở nhân gian sẽ không thể sống yên! Nếu nàng ấy cùng ăn cùng ở với một nam tử trước khi kết hôn, cho dù.. huynh trưởng của nàng ấy đến đây, cũng vạn lần sẽ không đồng ý!"
Đột nhiên trong đầu hiện lên một khuôn mặt của một người, tâm tình nóng nảy của Thanh Hi bỗng nhiên thanh tỉnh hơn không ít, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận mà hỏi:
"Vậy ngươi nói, như thế nào mới phù hợp lễ nghĩa?"
"Đính hôn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT