Mặc Uyên nhìn nàng khoảng một nén nhang rồi rời đi, hơi ngẩng đầu lên trên trời, miệng thì thầm câu "Cuối cùng ngươi đã tới". Hắn cũng không biết đây là câu cảm thán hay là câu bản thân hắn muốn nói cho hắn nghe.
Ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tối. Sau khi dùng bữa và tắm rửa xong, Vân Nhu nhảy thẳng lên giường. Ngày đầu tiên tới đây nên nàng không muốn đi đâu cả, nguyên buổi chiều nàng ở trong phòng đọc sách, giờ nàng muốn nghỉ ngơi sớm.
Trên giường Vân Nhu lăn qua lăn lại không ngủ được, cố gắng tạo cho bản thân một tư thế nằm dễ chịu. Nàng nhìn lên trần nhà, ánh mắt không cảm xúc, bỗng dưng nàng như nhớ lại một điều gì đó và bật cười.
Cảm giác vui vẻ ùa đến, Vân nhu ôm chăn lăn qua lăn lại mỉm cười tủm tỉm. Đó là một câu thoại trong cuốn tiểu thuyết " Một Vạn Năm" nàng vừa đọc. Câu đó là:
"Nếu còn có cơ hội, tôi nguyện nói với cô gái ấy anh yêu em. Nếu nhất định phải đặt kỳ hạn cho mối tình này, thì tôi hy vọng là một vạn năm".
(Đôi lời muốn nói từ tác giả: câu thoại trên trích từ câu thoại của Châu Tinh Trì trong Tây Du Ký: Tiên Lữ Kỳ Duyên nha).
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy vui vẻ, miệng lẩm bẩm lặp lại "Một vạn năm a một vạn năm, nếu nhất định phải đặt kỳ hạn cho mối tình này, thì ta hy vọng là một vạn năm". Dứt lời nàng cười khúc khích, tiếng cười của nàng nếu có người ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy đây rốt cuộc có phải tiếng cười của nữ hài năm tuổi không? Nghe như nào cũng cảm nhận được tâm tình của một tiểu cô nương đang hoài xuân.
Đúng vậy, nàng thấy hắn rất nhiều lần, rất rất nhiều lần. Từ năm Vân Nhu lên ba tuổi, một đêm nọ nàng sốt rất cao, bất luận làm cách nào cũng không thể hạ sốt. Một dược sư bước ra khỏi căn phòng rồi lắc đầu, trong khi tất cả mọi người bao gồm cả phụ thân và mẫu thân nàng đều nghĩ nàng sẽ không qua khỏi, mẫu thân nghĩ đến nàng sẽ chết liền khóc ngất đi nhiều lần. Mãi tới sáng, kỳ tích đã xảy ra, nàng đã hạ sốt, mọi người đều vui mừng mở tiệc chúc mừng nàng qua khỏi, mẫu thân sau khi tỉnh lại đã chạy đến ôm lấy nàng khóc đến thật thương tâm. Không ai biết, đêm đó trong ý thức mơ màng, nàng như được tách khỏi thế giới này, lạc trong một thế giới xa lạ.
Trong thế giới xa lạ đấy nàng không thể chạm vào bất kỳ ai, nàng nhìn thấy phụ thân, mẫu thân và các huynh đệ tỷ muội trong gia tộc, nàng đưa tay ra cố chạm vào bọn họ nhưng lại xuyên qua người bọn họ. Nàng thấy rất sợ hãi, cảm giác bất an dồn dập kéo đến, nàng nhìn thấy một bé gái giống nàng y như đúc tiến đến chỗ phụ mẫu nàng và được phụ mẫu nàng bế lên cưng chiều.
Nàng không biết, nàng không hiểu, rốt cuộc là tại sao, chuyện gì đang xảy ra? Kia là ai? Sao lại ôm lấy phụ mẫu nàng? Chuyện xảy ra vượt quá nhận thức của một hài nhi ba tuổi như nàng. Khi đó nàng chỉ biết tuyệt vọng gào khóc, hết lần này tới lần khác nàng nhào vào phụ mẫu nàng, ý đồ muốn gỡ nữ hài kia ra khỏi phụ mẫu nàng, muốn nói nàng ở đây. Hết lần này tới lần khác, lần nào nàng cũng xuyên qua cơ thể họ ngã nhào xuống đất nàng đều bò dậy và nhào tới.
"Phụ thân!"
"Mẫu thân!"
"Nhu Nhi ở đây, Nhu Nhi ở đây!"
"Phụ...thân...khụ khụ...mẫu..thân..."
"Oa... huhuhu...huhuhu.." Tiếng gọi kèm theo tiếng khóc nức nở vang vọng nhưng chỉ mình nàng nghe thấy. Dù nàng có thét to cỡ nào phụ mẫu nàng cũng không nhìn thấy, tiếng khóc nấc của nàng vẫn cứ dai dẳng không ngừng.
Vân Nhu không hiểu, nàng chỉ biết đi theo sau phụ mẫu nàng và nữ hài giống nàng đó một cách vô hồn. Nàng nhìn thấy phụ mẫu nàng chăm sóc nữ hài nhi đấy từng li từng tí ngày qua ngày, mỗi lần nàng đều đứng ở một bên gào khóc trong vô vọng.
Dần dần Vân Nhu không còn khóc nữa, nàng vẫn cứ bám theo nữ hài giống như nàng đó. Nàng ta học gì thì nàng học cái đó, nhìn nàng ta cùng người thân nàng ôm ấp yêu thương. Đôi khi Vân Nhu lại thấy tủi thân, không kìm được lòng lại ôm mặt khóc nức nở.
Cùng thời gian trôi qua, năm này qua năm khác. Nữ hài đó trưởng thành thì Vân Nhu cũng trưởng thành theo, cuối cùng thì nàng cũng biết nữ hài giống nàng là ai. Đó chính là bản thân nàng, còn nàng hiện giờ chỉ như một lữ khách mà thôi.
Nàng nhớ đến năm nàng ba tuổi, trận sốt đó đã kéo nàng tới đây. Nàng không biết điều này có ý nghĩa gì, nàng đã ở đây được mười hai năm. Năm nay nàng đã mười năm tuổi, cô bé năm nào giờ đã trưởng thành thành một cô nương xinh đẹp. Gương mặt trái xoan, nước da trắng nõn nà, tóc búi lên một nửa, thân hình thon thả.
Và cũng vào năm mười lăm tuổi nàng gặp hắn, nàng đi theo bản sao của nàng gặp hắn, khoảnh khắc gặp hắn nàng cuối cùng cũng có thể hoà làm một với bản sao. Hắn là Mặc Uyên, nàng và hắn cùng vào một học viện, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, rồi sau đó cùng nhau vào một tông môn, cùng nhau từng bước từng bước đi lên đỉnh cao. Chớp mắt đã một vạn năm nàng ở cạnh hắn, khoảnh khắc cuối cùng và cũng là khoảnh khắc duy nhất nàng nhớ trong quãng thời gian một vạn năm đó, chính là cảnh nàng ngắt một nhành hoa trên thảo nguyên xanh ngát tặng hắn, nụ cười tươi như hoa, rực rỡ như ánh mặt trời, cỏ cây hoa lá xung quanh như mất đi màu sắc khi nàng nở nụ cười.
Vạn năm như nước chảy mây bay, tất cả đều mơ mơ hồ hồ, duy chỉ có khoảnh khắc đấy in sâu vào trong tâm trí nàng. Sau khi nàng tỉnh lại từ giấc mộng vạn năm đó, nàng nhận ra bản thân vẫn là nữ hài nhi ba tuổi. Từ sau lần đó nàng thi thoảng đêm lại mơ thấy giấc mộng vạn năm đó, vạn năm rồi lại vạn năm, tuy tỉnh lại vạn năm đó quá trình chi tiết đều mơ hồ nhưng mà trí tuệ nàng không dừng lại ở năm ba tuổi mà là theo những lần tiến vào giấc mộng vạn năm không ngừng lớn lên.
Giật mình, nàng tỉnh lại từ hồi ức, trái tim quặn đau như ai đang vò vậy. Nàng co người lại ôm một góc chăn, cúi đầu xuống và khóc. Nàng cắn môi để không phát ra tiếng, thân thể nàng run run với những tiếng nấc, nước mắt nhoà ra ướt đẫm một góc chăn. Cảm xúc đè nén lên trái tim nàng, đối với một thân thể năm tuổi, nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, càng như vậy nước mắt nàng càng tuôn nhiều hơn.
Nàng không hối hận khi yêu hắn ngay cả khi đó chỉ là giấc mộng, nàng tin hắn và nàng là định mệnh của nhau, là thiên địa tác hợp vì vậy nàng mới trải qua giấc mộng vạn năm cùng hắn hết lần này tới lần khác. Vậy nên khi nghe thấy cha nàng nói muốn đi thăm Mặc bá phụ thì nàng đòi đi theo và mong phụ thân nàng để nàng ở đó tu luyện. Dưới sự làm nũng của bảo bối nữ nhi là nàng, cuối cùng phụ thân cũng đồng ý với nàng.
Khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn, oa, đáng yêu chết người rồi a~
Ngại ngùng quá a~
Nàng từng thấy hắn trong bộ dạng trưởng thành nhưng chưa từng thấy hắn trong bộ dạng nam hài nhi. Khoảng thời gian từ nhỏ đến năm mười lăm tuổi nàng chưa hề gặp hắn. Giờ gặp được rồi thật là muốn cắn một cái a. Nghĩ tới đây Vân Nhu chuyển từ trạng thái nức nở xang tủm tỉm cười.
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy thật muốn cắn a.
Muốn cắn! Muốn cắn! Muốn cắn!
Lăn qua lăn lại hai vòng, không được, không được, tại sao bản thân lại có suy nghĩ sở khanh này chứ. Hai tay vỗ nhẹ vào má cho tỉnh táo nàng nói thầm.
"Tuy linh hồn là một lão bà bà rồi nhưng thân thể này là năm tuổi nha, ta không sai, ta không sai, ta không sai"
Vân Nhu nở một nụ cười cực kỳ tươi rói, kéo chăm trùm qua đầu nhắm mắt lại.
Nam Uyển (Mặc Gia)
Trong một gian phòng, nam hài tử mặc một thân trang màu tím đứng cạnh cửa sổ ngước mắt nhìn lên ánh trăng sáng bên ngoài miệng lẩm bẩm.
"Ngươi tới rồi"
"Ngươi tới rồi"
"Ngươi cuối cùng cũng tới rồi"
"Nếu đã tới rồi vậy thì đừng hòng thoát".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT