Cô biết may quần áo, còn biết làm vật phẩm trang sức, cho nên năng lực lao động của cô vẫn rất mạnh, có thể tự nấu cơm được.

Lại nói, cô còn có ký ức của nguyên chủ.

Cô không thích làm việc nhà lắm, nhưng hiện tại có không gian giải quyết giúp rồi, trong này có máy giặt máy rửa bát… đầy đủ cả.

Lâm Thiên Nhất yên lòng, bắt đầu suy nghĩ tới vấn đề của nguyên chủ.

Cô không thể ngồi chờ chết được.

Ủy hội kia là tồn tại tiếng xấu vang xa, hiện tại cô chỉ là một bé gái mồ hôi, thật sự không thể đối phó với nó được.

Mà cho dù người khác có đồng tình với cô cũng không dám giúp cô, đám người từng kêu gào muốn kết hôn với nguyên chủ, hiện tại đều chạy trốn mất dạng.

Cũng có thể hiểu được, thời này ai chẳng sợ phiền toái.

Trương Tú Anh nhắc nhở cô tranh thủ tìm người kết hôn, tốt nhất là tìm người có thể chống lại Mã Chấn Cường, nếu là quân đội lại càng tốt.

Nhưng cô biết đi đâu tìm đây? Hiện tại cũng chẳng có ai dám cưới cô.

Chẳng lẽ cô phải làm như Trương Tú Anh nói? Phải xuống nông thôn?Lâm Thiên Nhất quyết định ra ngoài đi một vòng, tìm kiếm ý tưởng.

Cứ ở yên trong nhà chắc chắn không thể giải quyết vấn đề được.

Cô dứt khoát xin nghỉ cả ngày hôm nay, không đi làm, ra ngoài dạo một vòng xem sao, cho dù không tìm được biện pháp gì, nhưng có thể thả lỏng đầu óc một chút cũng tốt.

Lâm Thiên Nhất đứng lên thay quần áo, lại buộc lỏng tóc lại, để nó tựa vào vai.

Trong ngăn kéo có mấy đồn tiền với một ít phiếu.

Lâm Thiên Nhất cầm hết theo, phòng ngộ nhỡ.

Chuẩn bị kỹ càng rồi cô đi thẳng ra cửa.

Trong đại viện gia quyến vốn có người không đi làm, cũng có không ít người thay ca về nhà nghỉ ngơi.

Hiện tại mọi người đều đã biết chuyện của Lâm Thiên Nhất, cho nên khi cô bước ra, có không ít người còn nhìn cô.

Có người đồng tình, cũng có người hả hê, cũng có người lên tiếng chào hỏi cô.

Lâm Thiên Nhất không quan tâm tới mấy ánh mắt này, có người chào hỏi cô sẽ lễ phép đáp lại, chậm rãi bước về phía trước.

Nhà máy sản xuất máy móc rất lớn, cô đi thật lâu mới tới được cổng chính.

“Thiên Nhất, em muốn đi ra ngoài à?” Một người phụ nữ đạp xe đạp từ trước tới, vừa thấy cô đã dừng xe lại.

Lâm Thiên Nhất tìm kiếm trong ký ức một chút, là chị dâu Lan Hương ở cách vách.

“Chị dâu, em ra ngoài đi dạo một vòng.

” Lâm Thiên Nhất gật đầu.

“Đi đi, chị trả xe cho em này, em đạp xe cho thoải mái.

” Chị dâu Lan Hương đưa xe đạp cho cô.

Lúc này Lâm Thiên Nhất mới nhớ tới hôm qua chị dâu Lan Hương này mượn xe đạp của nguyên chủ chạy về nhà mẹ đẻ một chuyến.

“A, không cần đâu, chị dâu cứ dùng đi.

” Lâm Thiên Nhất nói.

“Chị dùng xong rồi, em đạp xe đi cũng tiện hơn.

” Chị dâu Lan Hương không nói hai lời, trực tiếp nhét xe vào trong tay cô, còn lấy đồ trên xe xuống.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play