Nhưng trước khi làm việc phải ăn uống đã.
Hiện tại, có đôi khi Lâm Thiên Nhất sẽ nấu ăn bên ngoài, có đôi khi cô nấu trong không gian, đổi qua đổi lại như vậy cũng an toàn hơn một chút.Gần như chỉ có giờ cơm tối cô mới đi vào không gian, bữa trưa cô thường ăn ở bên ngoài.Lâm Thiên Nhất lấy cánh gà mình đã lén tranh thủ ướp xong lúc chiều ra đặt vào lò nướng, hẹn giờ.Lại bỏ nước vào nồi, chờ xúng nữa làm một nồi súp nấm.Trong bếp bên phía phòng ăn của nhân viên có màn thầu đã được làm sẵn, Lâm Thiên Nhất cầm tới cắt thành miếng.Sau đó cô lại đánh trứng gà lên, đặt chảo lên bếp, thêm dầu vào, đặt màn thầu có nhúng qua trứng vào trong chảo chiên lên.Đây là món dì giúp việc từng nấu cho cô ăn ngày trước.
Cô phát hiện, nấu màn thầu kiểu này ngoài giòn trong mềm, ăn ngon cực kỳ.Mở nắp nồi ra, bỏ rau củ nấm đã được rửa sạch cắt gọn vào, sau đó cô đi tới lật mặt cánh gà rồi lại tiếp tục chiên màn thầu.Chiên màn thầu xong, canh cũng được nấu chín, cô nêm nếm gia vị lần cuối rồi đổ canh ra bát, bưng tới bàn cơm.
Cô cũng bưng cả đĩa màn thầu lên.Đợi khi mọi thứ đều xong xuôi, lò nướng cũng phát ra một tiếng “keng” vang dội.Cô lấy cánh gà tới, bắt đầu hưởng thụ bữa tối của mình.Cánh gà được nướng vừa tới, rất ngon, ngoài sém trong mềm, mùi vị cũng rất vừa vặn, phối hợp với súp rau củ và màn thầu chiên giòn, đúng là một bữa ăn ngon tuyệt.Lâm Thiên Nhất ăn uống no đủ lại thu dọn sạch sẽ, sau đó đi may quần áo cho mình.Quần áo rất dễ may, dù sao thời này cũng không kiểu cách gì nhiều, Lâm Thiên Nhất chỉ hơi thay đổi một chút trên quần áo.Áo thì làm nếp gấp, chít eo, quần thì tạo đường cong, nhưng không thể tạo quá rõ ràng.
Cổ áo, túi tiền, ống tay áo cũng có thể thêm chút hoa văn.Mấy thứ này không thể làm khó Lâm Thiên Nhất, rất nhanh cô đã làm ra được một bộ quần áo đơn giản phóng khoáng lại hợp thời đại.Không cần vội làm, có thời gian rảnh thì may một bộ, không cần may liền một lúc thật nhiều bộ.Lâm Thiên Nhất lật lật phòng làm việc với nhà kho, trong này còn có không ít vải, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng chủng loại lại không ít.Có điều đa số vải không thể dùng ở thời đại này, chỉ có một số ít có thể dùng, nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không phân biệt được.Ở đây còn có không ít vải bông thuần sắc, còn có một ít vải thô, vải nhung kẻ cũng có thể dùng được.Nhưng hiện tại còn chưa cần chúng lắm, trong phòng cô còn có không ít quần áo có thể len lén mặc được, đặc biệt là mùa thu đông.Trước đây quần áo của cô mặc đều do cô tự thiết kế, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, chỉ cần sửa đổi một chút là có thể mặc được.Lâm Thiên Nhất lập tức tìm kiếm vài bộ để sửa đổi.
Lần này, cô không lo không có quần áo để mặc nữa.Nhưng cô cũng phải kiềm chế một chút, phải thay đổi từ từ, để mọi người có thời gian thích ứng mới được..