Không ngờ Mạnh Tuyển Xuyên chỉ dùng hai ba câu đã giải quyết xong chuyện chung thân đại sự của bản thân?Thậm chí hiện tại Mạnh Tuyển Xuyên còn viết xong cả báo cáo?Thật không thể tưởng nổi đây lại là sự thật.
Triệu Hướng Đông cảm thấy chuyện này đã đủ cho bản thân quay về thủ đô khoác lác với các anh em, dù sao anh ta cũng là người chứng kiến duy nhất, tận mắt nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi kia.
…Thủ đô, Mạnh gia.
“Reng reng reng reng…” Một hồi chuông điện thoại vang lên.
Mẹ Mạnh Khương Minh Thục nhận điện thoại: “Alo.
”“Mẹ, là con.
” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Mạnh Tuyển Xuyên.
“Hừ, người bận rộn trăm công ngàn việc cũng biết gọi điện thoại về.
”Khương Minh Thục vừa nghe thấy giọng con trai đã vui vẻ hẳn lên, nhưng vẫn không nhịn được oán giận một chút.
Sao hôm nay con trai lại chủ động vậy? Không phải gần đây nó sợ bà thúc nó kết hôn, không thích gọi điện thoại hay sao?Không được, đợi khi có cơ hội vẫn phải nói mới được.
“Mỗi ngày con đều bận rộn như vậy, định tới bao giờ mới tìm con dâu cho mẹ? Mẹ đã xem thêm mấy người cho con rồi, được nghỉ quay về xem mắt đi.
”“Không được.
” Mạnh Tuyển Xuyên cự tuyệt rất quả quyết.
“Sao lại không? Con đã lớn rồi, không phải con nít nữa.
Có ai như con không, bao nhiêu tuổi rồi, đừng nói kết hôn, ngay cả đối tượng cũng không có.
”Nói tới chuyện này bà lại nổi giận.
Con trai bà ưu tú như vậy, sao ngay cả đối tượng cũng không có chứ?Cũng không biết thằng nhóc này muốn tìm đối tượng kiểu gì.
Nhiều cô gái ưu tú như vậy, sao nó không vừa ý một ai hết.
Muốn nó đi xem mắt một buổi thôi cũng khó như lên trời, không chỉ phải đấu trí đấu dũng lừa gạt nó đi, còn phải để người làm mẹ đích thân ra trận chơi xấu ép buộc…Thậm chí đôi khi bà còn lo lắng, liệu có phải con trai bà không thích con gái không?Nhưng vậy sao được…“Có.
” Giọng nói của Mạnh Tuyển Xuyên mang theo ý cười.
“Có cái gì mà có, mẹ nói cho con biết, con nhất định phải quay về xem mắt cho mẹ, nếu không mẹ sẽ dẫn người tới doanh trại của con.
”Khương Minh Thục tức giận không kìm được.
Con trai cứ liên tục lừa bà, cái gì có, có? Có cái gì?“Con nói có cái gì?” Khương Minh Thục hô lên.
“Có đối tượng.
” Mạnh Tuyển Xuyên dịch ống nghe ra xa lỗ tai.
“A ~” Quả nhiên, một tiếng thét chói tai truyền tới, dọa cha Mạnh đang đọc báo bên cạnh sợ hết hồn.
“Con trai, con nói thật?” Khương Minh Thục thật không tin nổi vào tai mình.
“Mẹ cảm thấy con sẽ lấy chuyện này ra để lừa mẹ ư?” Mạnh Tuyển Xuyên bất đắc dĩ nói.
“Ai lại có năng lực như thế?” Khương Minh Thục vui tới phát khóc, con trai bà thích con gái.
“Con dâu tương lai của mẹ đương nhiên phải là một người có năng lực.
” Giọng Mạnh Tuyển Xuyên hơi kiêu ngạo.
“Vậy khi nào mẹ cần đi cầu hôn?” Khương Minh Thục cũng rất gấp gáp.
“Con vừa viết báo cáo xong.
” Mạnh Tuyển Xuyên cũng đang gấp đây.
.