Lâm Thiên Nhất hơi hoảng hốt, nhìn người đàn ông thanh lãnh tự phụ này, nụ cười kia hào sảng không câu nệ, quá quyến rũ đi!Bình tĩnh lại, chính sự quan trọng hơn.“Vậy… Chúng ta hàn huyên một chút?”Lâm Thiên Nhất chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, cũng chưa dự liệu trước được hướng đi của chuyện này.Không ngờ trai đẹp thời này lại cởi mở như vậy, nhưng xe đạp có thể tuột xích mà người thì không tuột được nha.“Được, chúng ta hàn huyên tâm sự.” Anh chàng đẹp trai nghiêm trang gật đầu.Triệu Hướng Đông đứng bên cạnh đã hóa đá.
Mới vừa rồi anh ta đã nghe thấy Mạnh Tuyển Xuyên nói gì vậy? Anh ta không nghe lầm chứ?Mạnh Tuyển Xuyên lại có thể nghiêm trang nói muốn tâm sự với cô gái này?Đây là Mạnh Tuyển Xuyên lãnh tâm lãnh phế, chưa bao giờ quan tâm tới bất kỳ một cô gái nào ư?“Vậy chúng ta tìm chỗ nào đó đi, trưa rồi, hay là tới quán cơm quốc doanh đi.”Mạnh Tuyển Xuyên vươn tay ra nhìn đồng hồ một chút, nói với Lâm Thiên Nhất.“Được.” Lâm Thiên Nhất cũng thoải mái đồng ý.“Cậu đạp xe đạp.” Mạnh Tuyển Xuyên xoay người qua nói với Triệu Hướng Đông còn đang ngốc ở đó.Sau đó Mạnh Tuyển Xuyên kéo cửa ghế phụ ra, mời Lâm Thiên Nhất lên xe.“Hay cứ để tôi đạp đi, chỗ này cách quán cơm quốc doanh cũng không xa, đạp một hồi là tới rồi.”Lâm Thiên Nhất vẫn cảm thấy mình tự đạp thì tốt hơn.
Anh chàng quân nhân kia tay dài chân dài, đạp một chiếc xe đạp kiểu nữ như vậy cũng không được tự nhiên.Triệu Hướng Đông nghe thấy lời Lâm Thiên Nhất nói xong cũng như được đại xá.
Kêu anh ta đạp cái xe đạp kiểu nữ này? Nghĩ thôi đã thấy tê cả da đầu.Mạnh Tuyển Xuyên thấy Lâm Thiên Nhất kiên trì như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.Mà anh cũng phát hiện bản thân suy nghĩ không chu toàn.
Kêu một cô gái lên xe của mình đúng là không thích hợp lắm.Vì thế, anh ta cùng Triệu Hướng Đông lên xe, giẫm chân ga, dùng tốc độ chậm rãi phối hợp với tốc độ của Lâm Thiên Nhất.Quán cơm quốc doanh cách nơi này không xa thật, chẳng mấy chốc bọn họ đã tới, Mạnh Tuyển Xuyên đậu xe xong bước xuống, Lâm Thiên Nhất cũng khóa kỹ xe đạp.Ba người cùng đi vào tiệm cơm.Thời đại này, quán cơm quốc doanh rất đơn giản, nhưng diện tích lại không nhỏ chút nào, cũng rất sáng sủa.Lâm Thiên Nhất tò mò quan sát đánh giá.
Bên trong có một mặt kính lớn, xuyên qua kính có thể thấy được người bên trong đang làm việc, các đầu bếp đều đang bận rộn.Trên tường có treo một cái bảng đen, viết tên các món ăn hôm nay.Đã tới giờ ăn cơm từ lâu, trong quán cơm cũng có người đã ăn xong rời đi.
May mà lúc bọn họ vào vẫn còn bàn trống.“Cô muốn ăn gì?” Mạnh Tuyển Xuyên hỏi Lâm Thiên Nhất.“Gì cũng được, anh cứ chọn tùy ý đi.” Lâm Thiên Nhất cũng không có yêu cầu gì, cho nên gọi gì cũng được.Mạnh Tuyển Xuyên chọn một món thịt kho tàu, một món cá kho, một đ ĩa gà hầm khoai tây và một đ ĩa đậu hũ rau xanh..