Lâm Ngữ Trì yêu Bùi Diễn Chi từ cái nhìn đầu tiên, điều này cô hiểu rất rõ.

Lần đó kết hợp quay video ngắn, ngay từ đầu cô đã bị gương mặt đó của Bùi Diễn Chi thu hút, trong mấy tiếng ngắn ngủi ấy, cô đã ấn tượng sâu sắc bởi khí chất bẩm sinh sẵn có và tác phong của anh.

Vậy nên cô mặt dày hỏi xin Wechat của anh, thêm rồi cũng không chủ động nói chuyện, nhưng cũng sẽ để ý đến vòng bạn bè của anh.

Qua mấy ngày, không một có chút động tĩnh nào.

Lâm Ngữ Trì khuyên mình không nên vội vàng, chỉ cần anh không xóa mình là vẫn có cơ hội để tìm hiểu.

Nhưng cô không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Tối hôm đó, cô cũng thật sự nhất thời nổi hứng mới kéo Tần Thời Dụ đi uống rượu, không ngờ lại dẫn Trì Nghiên đến, càng không ngờ đằng sau Trì Nghiên còn có Bùi Diễn Chi.

Càng đau tim hơn là! Thế mà Bùi Diễn Chi lại muốn đưa cô về!

Có lẽ do rượu quấy phá, cô như can đảm hơn không ít, trên đường cô tìm không ít chủ đề nói chuyện, nhưng hình như Bùi Diễn Chi không hứng thú cho lắm.

Có lẽ anh thật sự không hứng thú với cô.

Nhưng sau đó Lâm Ngữ Trì vẫn lạc quan tự nói với bản thân: Anh ấy có lẽ chỉ là quá thẳng tính mà thôi.

Sau đó Tần Thời Dụ còn hỏi chuyện của hai người họ, cô chán nản nói: Chuẩn bị từ bỏ thôi.

Cô còn an ủi bản thân ở trong lòng: Nói không chừng mình cũng chỉ nhất thời hứng thú, cũng chỉ thích gương mặt đó mà thôi, qua mấy ngày là sẽ quên.

Mà đúng vào lúc này, cô vô tình lướt được bài trên vòng bạn bè mà Bùi Diễn Chi vừa đăng.

Đó là tấm ảnh chụp chung của anh và một bức tranh, trong ảnh anh cười vô cùng dịu dàng, Lâm Ngữ Trì lại thất bại một lần nữa.

Từ bỏ gì chứ, khoảnh khắc nhìn thấy ảnh của anh, cô đã lên kế hoạch trong năm năm tiếp theo rồi.

*

Lâm Ngữ Trì đã trải qua vài mối tình có đầu mà không đuôi, không thể nói là hiểu hết tất cả đàn ông, nhưng cô vẫn cảm thấy Bùi Diễn Chi là người đặc biệt nhất đối với cô.

Cụ thể đặc biệt ở chỗ nào thì phải nói từ hôm đó.

Hôm ấy cô còn đặc biệt tìm đến Tần Thời Dụ nhờ cô ấy phối hợp diễn để tạo cơ hội cho hai người.

Tần Thời Dụ lấy cớ muốn trang hoàng cho phòng làm việc mới, hẹn hai người gặp mặt, bảo Lâm Ngữ Trì đưa ra ý kiến tham khảo mảng thiết kế, Bùi Diễn Chi mảng nghệ thuật.

Nói chuyện được một lúc, cô ấy bảo Trì Nghiên gọi điện cho mình, tìm một lý do rồi vội vàng rời đi, chỉ còn lại cô và Bùi Diễn Chi.

Cô không nói là phải đi, Bùi Diễn Chi hình như cũng không có ý rời đi, hai người cứ nói chuyện một cách gượng gạo như vậy.

Lâm Ngữ Trì cảm thấy mình có hơi khác thường, trước đây cô sẽ không xuất hiện tình huống không tìm được chủ đề nói chuyện hay không tiếp lời được như thế này, cô cảm thấy mình có hơi căng thẳng.

Có lẽ lần này thật sự động lòng rồi nhỉ?

Nhưng Lâm Ngữ Trì có nằm mơ cũng không ngờ được, cuộc đối thoại tiếp đó của hai người lại như thế này.

Bùi Diễn Chi nhìn đồng hồ một cái, Lâm Ngữ Trì tưởng anh có chuyện gấp phải đi, vội vàng nói: “Thầy Bùi, nếu như anh có chuyện thì đi trước đi…”

Bùi Diễn Chi thu tay lại, bình tĩnh nói một câu: “Tôi không có chuyện gì, chỉ xem giờ thôi, sắp đến giờ ăn cơm rồi.”

“Có muốn cùng ăn cơm không?”

Lâm Ngữ Trì:???

Sự việc phát triển hình như có hơi khác so với tưởng tượng của cô.

Cô che giấu sự vui mừng trong lòng mình, mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên là được rồi.”

“Ăn gì đây?”

“Thầy Bùi quyết định là được.”

Mà Bùi Diễn Chi cũng thật sự không khách khí với cô, trực tiếp hỏi một câu: “Cô có thể ăn bún ốc không?”

???

Cái giề!

Thế mà nam thần lại thích ăn bún ốc!?

Lúc đó Lâm Ngữ Trì cũng không nghĩ lần đầu tiên hai người đi ăn cùng nhau nên chọn một nhà hàng vô cùng cao sang gì đó, bởi vì bầu không khí kiều diễm lãng mạn ấy vô cùng hợp để bồi dưỡng tình cảm.

Chỉ nghe thấy hai chữ bún ốc đã đủ để cô gật đầu.

Lâu lắm rồi không ăn, cũng thèm thật đấy.

*

Quan hệ của hai người hình như bởi vì bát bún ốc này mà có sự phát triển vượt trội về chất.

Trong quá trình ăn bún hai người có nói có cười, Bùi Diễn Chi còn nói đùa: “Sớm biết cô dễ gần như vậy, vừa nãy tôi đã không cố ra vẻ đoan trang như vậy rồi, tôi cứ sợ mình nói sai sẽ dọa đến cô.”

“Sao lại thế được, tôi còn lo tôi nói nhiều quá sẽ dọa anh đấy, vậy nên tôi không dám nói chuyện mấy.”

Lâm Ngữ Trì gọi suất nhiều cay, lúc này đột nhiên bị sặc, cô ho khù khụ mấy tiếng, Bùi Diễn Chi đưa cốc nước cho cô.

“Ăn chậm thôi, ăn chậm thôi.”

Câu này của anh làm Lâm Ngữ Trì nhớ đến hồi cô còn nhỏ hay ăn như hổ đói, sau đó mẹ cô sẽ nói: Ăn chậm thôi, cũng không có ai tranh với con, đủ cho con ăn mấy bữa.

Cô nghĩ, bây giờ mình ở trong mắt Bùi Diễn Chi cũng có hình tượng như vậy nhỉ?

Xấu hổ quá đi.

Lâm Ngữ Trì nhận lấy cốc nước uống một ngụm, cười gượng hai tiếng, giải thích: “Tôi không sao, chỉ là có hơi cay…”

Nói thật, cô cũng không biết thật sự là vì quá cay hay là vì vừa ngượng ngùng vừa quẫn bách, Lâm Ngữ Trì cảm thấy bây giờ mặt mình nóng như trứng luộc.

Ăn cơm xong, Bùi Diễn Chi chủ động nói muốn đưa cô về nhà, trên đường đi Lâm Ngữ Trì cũng không phải chỉ đường cho anh, anh lái đến trước cổng chung cư của cô một cách vô cùng thuần thục.

Lâm Ngữ Trì tự mình đa tình cho rằng lần trước anh đưa mình về đã cố ý nhớ đường, ai ngờ anh lại nói một câu làm cô lập tức vỡ mộng: “Tôi sống ở khu chung cư đằng trước kia, tiện đường nên nhớ luôn nhà cô.”

Lâm Ngữ Trì thất vọng vài giây, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô lại bắt đầu hưng phấn.

Anh ở ngay khu chung cư đối diện?

Gần như vậy sao?

Khoảnh khắc đó cô đã tưởng tượng ra rất nhiều lần gặp gỡ ngẫu nhiên trong đầu rồi.



Mà hiện thực thì là: Từ đó trở đi, họ không gặp nhau một lần nào.

Lâm Ngữ Trì vô cùng buồn bực, anh không ra ngoài sao, ngày nào cô cũng lãng phí tâm sức trang điểm thật đẹp lắc lư trước cửa chung cư của anh mà lại không gặp lần nào??

Cô chia sẻ tin tức đau lòng này với Tần Thời Dụ, Tần Thời Dụ trả lời cô:

[Tần Thời Dụ: Còn không phải tại Trì Nghiên sao, đào thầy Bùi đến công ty của anh ấy, ngày nào cũng vắt kiệt người ta, hình như là hôm nào cũng phải tăng ca.]

Lâm Ngữ Trì: Vật cản giữa mình và bạn trai tương lai lại là chồng của bạn thân?

Câu này nghe có hơi kỳ quái, nhưng hình như sự thật là như vậy.



Từ đó trở đi, Lâm Ngữ Trì Không cố ý tạo ra cơ hội gặp gỡ nữa, bởi vì cô biết khả năng lớn Bùi Diễn Chi không ở nhà.

Hôm ấy, cô không gội đầu không trang điểm, đi đôi dép lê chuyên để tản bộ, mặc một bộ đồ ngủ bằng nỉ Shin Cậu bé bút chì, chạy ra cổng nhận đồ chuyển phát nhanh.

Vừa lấy được đồ chuẩn bị rời đi, cô ngẩng đầu lên thì đụng phải một gương mặt quen thuộc.

Lâm Ngữ Trì hít ngược một hơi.

Bình thường cô trang điểm tỉ mỉ không bỏ qua một sợi tóc, lượn qua lượn lại bên đó thì không thể nhìn thấy bóng dáng anh đâu, sao vừa quyết định bỏ cuộc, đầu bù tóc rối nghênh ngang đi ra cổng chung cư lấy đồ chuyển phát nhanh cũng có thể gặp được anh vậy?

Cô phát hiện hình như Bùi Diễn Chi không nhìn thấy mình, thế là cầm bọc hàng chắn trước mặt mình, chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi từ sau lưng anh, vừa đi cô còn vừa mặc niệm trong lòng: Dù sao thì trước và sau khi trang điểm mình như hai người khác nhau, chắc anh không nhận ra đâu nhỉ?

“Lâm Ngữ Trì?”

Bước chân Lâm Ngữ Trì bốc chốc khựng lại.

Xong đời rồi, nhận ra rồi.

Cô quay đầu lại, làm ra vẻ kinh ngạc: “Thầy Bùi! Sao anh lại ở đây? Tôi còn không để ý…”

Bùi Diễn Chi đưa gói hàng trên tay cho nhân viên xuất kho rồi đi thẳng về phía cô.

“Họ không cẩn thận gửi hàng của tôi đến chung cư của cô rồi, tôi đến lấy.”

“Bây giờ cô có rảnh không, hay là…?”

“Ồ, thầy Bùi, tôi nhớ ra còn một bức chưa vẽ xong, tôi phải về gấp đây, lần sau lại hẹn nhé?”

Cô căn bản không nghe thấy Bùi Diễn Chi đang nói gì, một lòng muốn trốn chạy.

Cô chạy như một con thỏ hoảng hốt, vậy nên không hề nhìn thấy Bùi Diễn Chi nhìn thấy bóng lưng cô, sau đó cúi đầu dịu dàng cười một tiếng.

*

Dạo gần đây Lâm Ngữ Trì và Bùi Diễn Chi cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện trên Wechat rồi, mà cô cảm thấy con người Bùi Diễn Chi khá kỳ quái.

Ví dụ như khi gặp mặt anh cũng rất bình thường, ngoại trừ lần đầu tiên đưa cô về nhà có hơi thẳng tính, nhưng lần đó có lẽ là do không thân quen, Lâm Ngữ Trì cũng có thể hiểu.

Nhưng cứ nói chuyện trên mạng là anh thỉnh thoảng lại làm người ta nghẹn lời.

Ví dụ như mấy hôm nay, rõ ràng bong bóng màu hồng mập mờ giữa hai người đã bay ngập trời, vậy nên trên Wechat Lâm Ngữ Trì cũng nói chuyện tùy ý hơn một chút, thỉnh thoảng lại vô tình hữu ý biểu đạt điều gì đó.

Ví dụ như hôm nay.

[Lâm Ngữ Trì: Thầy Bùi, tôi cảm thấy hễ gặp anh là sẽ xuất hiện một số triệu chứng, ví dụ như chóng mặt tức ngực tim đập nhanh.]

Kết quả câu trả lời của Bùi Diễn Chi là gì?

[Bùi Diễn Chi: Có phải cô bị cao huyết áp không?]

Lâm Ngữ Trì: Cứu với.

Cô nghi ngờ sâu sắc rằng Bùi Diễn Chi bị tâm thần phân liệt, không thì tài khoản này căn bản không phải là của anh.

[Lâm Ngữ Trì: Anh thật sự là thầy Bùi sao?]

[Bùi Diễn Chi: Đương nhiên rồi, cần xem chứng minh thư không?]

[Lâm Ngữ Trì: … Cũng không cần như vậy…]

[Bùi Diễn Chi: Sao đột nhiên lại hỏi vậy?]

[Lâm Ngữ Trì: Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy anh ở trên mạng khác hoàn toàn so với ngoài đời.]

[Bùi Diễn Chi: Có phải ở trên mạng tôi nói chuyện đáng ghét lắm không?]

Lâm Ngữ Trì ngây ngốc, không ngờ anh lại tự mình nói ra.

[Bùi Diễn Tri: Mấy người Trì Nghiên cũng nói như vậy, nói có những lúc tôi khá đáng ghét, vậy nên lần đầu tiên, còn có lần thứ hai gặp cô tôi không dám nói chuyện, cũng không dám nói chuyện trên mạng với cô.]

Lâm Ngữ Trì đọc được tin nhắn này của anh thì tâm trạng tốt hơn nhiều, sau đó khung trò chuyện lại nhảy ra một tin nhắn.

[Bùi Diễn Chi: Chắc đây cũng là nguyên nhân tôi không thể yêu qua mạng được.]

???

Lâm Ngữ Trì: Tóm lại anh rất khao khát có đúng không?

Lần đầu tiên gặp Bùi Diễn Chi cô còn tưởng rằng anh là nam thần lạnh lùng, kết quả qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cô phát hiện anh chỉ lạnh lùng ở vẻ bề ngoài, bản chất vẫn là một người thật thà dễ thương.

Tin nhắn của Bùi Diễn Chi lại nhảy ra.

[Bùi Diễn Chi: Sao lại không để ý tôi nữa?]

[Bùi Diễn Chi: Nếu như cô cảm thấy tôi nói chuyện trên Wechat nghe bực mình quá, vậy không bằng chúng ta gặp nhau nhiều hơn đi.]

[Lâm Ngữ Trì: Thật sao? Khi nào anh rảnh?]

[Bùi Diễn Chi: Bây giờ rảnh.]

Trái tim của Lâm Ngữ Trì đã không thể dùng từ thình thịch để hình dung nữa, phải nói là bịch bịch, hưng phấn quá mức chịu đựng của cô.

Cô vội vàng đi tìm cái váy đẹp nhất trong tủ quần áo, tỉ mỉ trang điểm một hồi, chạy xuống tầng đi tìm Bùi Diễn Chi.

Hôm ấy cô cảm thấy ánh mắt Bùi Diễn Chi nhìn cô có gì đó khác biệt, nhưng cô lại không nói được là khác ở đâu.



Buổi tối hôm đó, hai người uống một vài chén, khuôn mặt Lâm Ngữ Trì đỏ bừng lên, cô cầm chén lắc đầu, mượn rượu lấy dũng khí hỏi Bùi Diễn Chi: “Anh đặt tên cho tôi trên Wechat là gì?”

Bùi Diễn Chi mỉm cười, vừa mở điện thoại lên vừa hỏi cô: “Cô muốn biết không?”

Lâm Ngữ Trì gật đầu như gà con mổ thóc.

Bùi Diễn Chi mở khung hội thoại của hai người ra trước mặt cô, Lâm Ngữ Trì nhìn hai chữ ở trên đầu, nụ cười bỗng dưng trở nên cứng ngắc.

“Bùi Diễn Chi! Bồn Tắm* là cái gì chứ, anh lưu tên tôi như vậy sao?”

(*Bồn Tắm đồng âm với Lâm Ngữ Trì.)

“Người ta lưu tên mỹ nữ đều là tiểu tiên nữ gì đó, anh thế này là kiểu gì, Bồn Tắm là gì?

“Tôi sửa ngay đây, tôi chỉ dùng từ đồng âm theo thói quen thôi…”

“Được rồi, sửa xong rồi…”

Bùi Diễn Chi quay màn hình cho cô xem.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn Lâm Ngữ Trì suýt nữa đã ngất xỉu.

Bùi Diễn Chi biết sửa thật đấy, trực tiếp thêm “tiểu tiên nữ” vào trước “Bồn Tắm”, trở thành “Tiểu tiên nữ Bồn Tắm”.

Đúng thật là, tên đầu gỗ này sao không tiếp thu vậy chứ?

Cô lấy điện thoại ra, tìm đến tài khoản của Bùi Diễn Chi, cũng thay tên của anh thành “Bùi Yến Tử”*.

(*Bùi Yến Tử đồng âm với Bùi Diễn Chi.)

Cô chỉ cho Bùi Diễn Chi xem: “Anh xem đi, tôi sửa của anh thành thế này, anh có vui không?”

Bùi Diễn Chi nghiêm túc nhìn một cái, cười ngốc nói: “Vui.”

Lâm Ngữ Trì: Xong rồi, không cứu được nữa rồi.

Ngoại truyện 9

Nói đến sự phát triển vượt bậc trong quan hệ của hai người thì vẫn phải cảm ơn cặp vợ chồng hỗ trợ: Tần Thời Dụ và Trì Nghiên.

Hôm ấy, cô ở nhà thấy buồn chán, thế là gửi tin nhắn Wechat hỏi Tần Thời Dụ có muốn ra ngoài đi dạo không, Tần Thời Dụ nói mình phải đi chơi trốn thoát khỏi mật thất với Trì Nghiên, còn mời cô cùng chơi.

Nói thật lòng, mới đầu cô muốn từ chối, sợ đi rồi sẽ trở thành một bóng đèn tự tỏa sáng tỏa nhiệt sưởi ấm chính mình chắn ngang giữa hai người từ đầu đến cuối.

Cô đã soạn xong lời từ chối rồi, Tần Thời Dụ đột nhiên gửi một tin nhắn:

[Tần Thời Dụ: Thầy Bùi cũng đến.]

[Lâm Ngữ Trì: Tao cũng đến, xuất phát ngay đây!]



Khi Lâm Ngữ Trì đến, ba người họ đã đợi ở đó rồi.

“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”

Cô có hơi xấu hổ.

“Không sao, tôi cũng vừa mới đến, họ còn đang thương lượng xem nên vào khi nào.”

Bùi Diễn Chi nói, còn tự nhiên đứng bên cạnh cô, trông bốn người bọn họ như hai đôi tình nhân vậy.

Tần Thời Dụ và Trì Nghiên còn ở bên đó nói chuyện với đôi vợ chồng ghép đội, Lâm Ngữ Trì lặng lẽ hỏi một câu bên cạnh Bùi Diễn Chi: “Anh cũng đến làm bóng đèn sao?”

Bùi Diễn Chi gật đầu.

“Xem ra cô cũng như vậy, thế thì hai chúng ta gộp lại với nhau có thể tạo thành đèn nê-ông rồi.”

?

Người anh em, anh nghiêm túc chứ?

Mấy ngày không gặp lẽ nào không nên khen cô hôm nay thật xinh đẹp hay gần đây lại gầy đi rồi sao, phải đốt cháy bầu không khí ám muội chứ, đèn nê-ông là cái quỷ gì?



Sau khi đám người đi vào, theo yêu cầu của nhân viên công tác, họ đưa điện thoại cho anh ta, sau đó đeo bịt mắt lên.

“Mời người chơi xếp thành một hàng rồi đeo bịt mắt lên, tay người sau đặt lên vai người trước, tôi sẽ dẫn mọi người vào.”

Nhân viên công tác nói như vậy.

Lâm Ngữ Trì đứng ở một bên, chỉnh lại bịt mắt chuẩn bị đeo lên, cô định đi vào trong, không hiểu sao lại có hơi căng thẳng, bàn tay cũng run theo, thậm chí còn không cởi được dây đeo của bịt mắt.

“Căng thẳng lắm à?”

Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu dọa cho cô giật mình, cô bất thình lình rụt vai lại.

Chỉ thấy miếng bịt mắt trên tay bị người khác lấy đi, cô ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Diễn Chi dùng ngón tay thon dài linh hoạt cởi dây đeo của bịt mắt ra, ý cười nhàn nhạt, cởi xong vòng cuối cùng anh đột nhiên ngước mắt lên, giọng điệu trêu chọc: “Tôi chỉ đi lấy bộ đàm một chuyến thôi, cô đã sợ thành thế này rồi sao?”

Nói rồi Lâm Ngữ Trì nhìn thấy vòng cuối cùng của dây bịt mắt được cởi ra, giây tiếp theo Bùi Diễn Chi buộc bịt mắt lên trán cô.

“Một lúc nữa đi theo sau tôi.”

Giây tiếp theo cô nhìn thấy Bùi Diễn Chi đột nhiên cong miệng cười, anh vươn tay kéo bịt mắt của cô xuống, thế giới bỗng chốc chìm vào bóng tối.

Nhưng hình như cô lại không sợ như vừa nãy nữa.

Cô cảm nhận được bàn tay của mình được anh cầm lấy, để lên một bờ vai rộng rãi ấm áp, làm lòng cô sinh ra cảm giác an toàn.



Trong khoảng thời gian đầu khi sáu người cùng thực hiện nhiệm vụ trốn thoát khỏi mật thất, Lâm Ngữ Trì căn bản luôn ở trong trạng thái chạy theo người khác, đầu óc không hoạt động, chỉ có thể loanh quanh ở đằng sau Bùi Diễn Chi.

Khi đi đến chỗ rẽ, một đám người đều rụt về phía sau không dám đi lên trước vì sợ có NPC.

Lúc này Tần Thời Dụ đang ôm chặt cánh tay Trì Nghiên, vùi đầu vào khuỷu tay anh ấy không dám ngẩng đầu lên nhìn. Nhân viên ở công ty Trì Nghiên, Tiểu Lưu và vợ anh ấy cũng dựa sát vào nhau, chỉ có Bùi Diễn Chi và Lâm Ngữ Trì đứng một trước một sau.

Vừa nãy trên đường đi Bùi Diễn Chi để Lâm Ngữ Trì đi sau là vì muốn dò đường cho cô, nhỡ đâu trên đường có NPC gì đó nhảy ra anh còn có thể chắn giúp cô, nhưng ai ngờ hai đôi đằng sau đã đi lên trước hai người từ lúc nào, hơn nữa còn ôm lấy nhau nhìn mà bực mình.

Anh thấy phía sau Lâm Ngữ Trì trống không, sợ đột nhiên có gì đó nhảy ra đằng sau cô, anh giơ tay ra muốn kéo cô, nhưng khi lại gần, anh lo chủ động tiếp xúc cơ thể vào lúc này sẽ làm cô cảm thấy mình đang chiếm hời từ cô, thế là động tác trên tay lại biến thành “Mời”.

Tư thế đón khách tiêu chuẩn này làm Lâm Ngữ Trì đơ ra, vô thức đứng lên trước anh.

Đến khi hoàn hồn lại, cô bắt đầu lẩm bẩm trong lòng: Vừa nãy còn tưởng anh ấy định dắt tay mình cơ, xem ra đúng là tự mình đa tình rồi.



Một đoàn người co rụt lại sau bức tường mất vài phút.

Vốn dĩ Trì Nghiên còn muốn lấy dũng khí đi lên trước nhìn thử xem, nhưng Tần Thời Dụ sợ đến nỗi cứ kéo anh không cho anh đi.

Lại nhìn về phía đôi Tiểu Lưu, vợ Tiểu Lưu cũng không sợ hãi lắm, nhưng Tiểu Lưu thì núp ở sau lưng cô ấy không dám đi ra.

Lâm Ngữ Trì nhìn tình hình phía trước rồi quay đầu nhìn Bùi Diễn Chi, hình như anh rất bình tĩnh, không có động tác gì.

Lâm Ngữ Trì cẩn thận chọc vào cánh tay anh: “Hay là anh lên phía trước xem thử xem? Tôi thấy bọn họ đều rất sợ, cần người bảo vệ, không tách ra được…”

Bùi Diễn Chi lắc đầu, còn chưa lên tiếng đã bị Lâm Ngữ Trì giành hỏi trước: “Không phải anh cũng sợ chứ?”

Bùi Diễn Chi vẫn lắc đầu, anh đột nhiên cúi xuống, ngắm nghía chiếc đèn pin trong tay, giống như đang cố tình dời tầm mắt để che giấu cảm xúc gì đó.

Hô hấp của anh có hơi nặng nề, chậm rãi nói một câu: “Tôi không sợ, nhưng tôi cũng muốn bảo vệ cô…”

Giống như bọn họ.

Bùi Diễn Chi không nói câu này ra.

Lâm Ngữ Trì ngây ra vài giây mới từ từ phản ứng lại: “Anh vừa nói gì cơ?”

Chưa đợi được câu trả lời của Bùi Diễn Chi cô đã thấy mấy người đằng trước đột nhiên hét lên, còn đẩy hai người một cái: “Ma đến rồi, còn ngây ra đó làm gì, chạy mau…”

Trong hoàn cảnh và bầu không khí thế này, con người sẽ không kịp suy nghĩ xem “ma” là thật hay là giả, chỉ muốn chạy trốn theo bản năng.

Lâm Ngữ Trì chỉ cảm thấy bước chân của mình nặng ngàn cân, muốn chạy nhưng lại không thể cất bước được, vào lúc cô vừa gấp gáp vừa hoảng loạn, đột nhiên cảm nhận được có một lực nắm lấy cổ tay mình.

Là Bùi Diễn Chi.

Bùi Diễn Chi không nói gì cả, chỉ nắm lấy cổ tay cô kéo cô chạy đi.

Anh có hơi không khống chế được sức lực, lòng bàn tay siết chặt cổ tay cô, làm cô cảm thấy phần đó như bị bỏng.

Cảm giác ấy giống như hai người thật sự đang ở trong một hoàn cảnh nguy hiểm, Bùi Diễn Chi thì liều mạng muốn đưa cô chạy trốn.

Có lẽ đây cũng là một điểm hấp dẫn của trò mật thất này.

Những người chơi đều biết tất cả đều là giả, đều là hư cấu, nhưng vẫn chìm vào trong đó, rất ít người có thể tỉnh táo mà thoát thân.

Giống như hiện tại.

Cô cũng không biết lúc này là Bùi Diễn Chi không tỉnh táo hay cô mất hồn nữa.

“Trốn vào trong chiếc tủ ở đằng trước đó!”

Hai người cùng chen chúc ở trong một chiếc tủ lớn, thân tủ rất cao, nhưng không rộng rãi, hai người cách rất gần, gần như là da chạm da. Lâm Ngữ Trì vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai tay Bùi Diễn Chi giơ cao quá đầu, anh nhìn chằm chằm cô, sắc mặt có hơi luống cuống. Không biết là ảo giác hay do là không gian quá nhỏ, những chi tiết được phóng đại, Lâm Ngữ Trì cứ cảm thấy tiếng tim đập của anh đang vang lên bên tai cô.

Càng ngày càng gấp gáp, càng ngày càng nhanh, đập vào trái tim cô từng cái một.

Mà tư thế này của anh, người biết thì có thể hiểu được anh căng thẳng là vì không biết đặt tay ở đâu, người không biết còn tưởng anh đang đầu hàng.

“Anh đang làm gì vậy? Đang đầu hàng với tôi sao?”

Chiếc tủ đứng chỉ lộ ra một khe hẹp, một chút ánh sáng ít ỏi truyền từ ngoài vào, không đủ để nhìn rõ vẻ mặt của Bùi Diễn Chi, nhưng có thể nghe rõ được anh đang ép thấp giọng nói: “Có thể hiểu như vậy.”

“Đầu hàng với em.”

Câu phía sau Bùi Diễn Chi không nói thành lời, chỉ giấu kín ở trong bóng tối, thầm nói một câu: “Có lẽ không chỉ có hôm nay mới thua trước em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play