Sắc đêm hôm nay trở nên có hơi ngượng ngùng, như phủ lên một tầng sương mù như có như không, lành lạnh mỏng manh, một mảng ướt đẫm.
Mà lúc này Trì Nghiên vẫn đang viết kiểm điểm giúp Tần Thời Dụ, thật ra trước đó đã viết hai bản mở đầu, nhưng có lẽ bởi vì Trì Nghiên làm tổng tài bá đạo quen rồi, viết bản kiểm điểm đều mang theo phong cách “tôi cho anh một triệu, chuyện này kết thúc tại đây” nồng đậm, sau vô số câu “khoa trương quá” của Tần Thời Dụ, hai người vẫn phải mở Baidu lên trong sự bất lực, sao chép lại, thêm mắm thêm muối làm ra một bản kiểm điểm.
Viết tám trăm chữ mà cảm giác như là tám nghìn chữ.
Tần Thời Dụ ngồi trên chân Trì Nghiên, ôm lấy cổ anh, cô chống cằm lên vai Trì Nghiên, thấp giọng lẩm bẩm: “Thật ra em cảm thấy, trong khoảng thời gian anh lăn lộn này, nói không chừng em đã viết xong một bản từ lâu rồi.”
Trì Nghiên: …
Vợ anh đúng thật là nằm lòng hết tinh túy của câu “hối hận muộn màng”.
Trì Nghiên xoa đầu cô, đôi mắt hẹp dài hơi cong lên, hơi thở ổn định: “Mệt rồi thì đi tắm rồi đi ngủ nhé?”
Tần Thời Dụ hơi ngửa mặt lên, ánh mắt đi từ yết hầu thẳng lên đôi mắt của anh, bốn mắt nhìn nhau, hai người như được bao bọc trong dòng sóng ngầm.
Cuộn trào mãnh liệt.
Trong nụ cười của Tần Thời Dụ mang theo vài phần đáng yêu, cô lập tức nhảy xuống khỏi chân anh, nghịch ngợm nói: “Vậy em đi thật đây nhé?”
Sau đó cô quay đầu, bước đi thong thả lười biếng như con mèo nhỏ, đường cong lả lướt được phác họa dưới bộ đồ ngủ, yểu điệu động lòng người. Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng đục có đai ở eo, dưới ánh đèn chập chờn, giống như được mạ một lớp men sáng.
Mà ở sau gáy cô có một vết đỏ rất rõ ràng.
Trì Nghiên nhìn chằm chằm vào chỗ đó, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Là kiệt tác vừa nãy của anh.
Mà cô lại dứt khoát rời đi như vậy, không ôm cổ anh làm nũng nói “vất vả rồi ông xã”, cũng không tặng kèm một nụ hôn.
Trì Nghiên cười cười không có ý tốt, nghĩ trong lòng, xem ra chỉ mỗi chỗ này hình như vẫn chưa đủ.
…
Khi Trì Nghiên chép đến mục thứ hai của quy tắc livestream, bên cạnh đột nhiên có thêm một cái ghế.
Trên bàn có thêm một bát bánh trôi rượu nếp.
Bát bánh trôi rượu nếp trong có thể nhìn thấy đáy, từng viên bánh trôi béo mập óng ánh, trong khoang mũi cũng tràn ngập hương thơm ngọt ngào trộn lẫn một chút mùi rượu.
Mà khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Tần Thời Dụ còn động lòng người hơn bát bánh trôi rượu nếp này.
Tần Thời Dụ kéo ghế ngồi xuống, sau đó đẩy bát bánh trôi đó đến trước mặt anh, chống má nhìn anh.
“Đã đói chưa, ăn bát bánh trôi này đi.”
Thấy ánh mắt của Trì Nghiên dừng lại trên bát bánh trôi đó, Tần Thời Dụ còn đặc biệt giải thích: “Mau ăn đi, mẹ nói hồi nhỏ anh thích ăn cái này nhất, nhiều rượu nếp ít đường, bánh trôi nhất định phải do Thượng Lâm Hiện làm, nhân vừng nhân lạc mỗi loại một nửa.”
“Này, em làm theo tiêu chuẩn của anh rồi đó, anh mau thử xem.”
Ánh mắt Trì Nghiên hơi lay động, anh vươn tay cầm lấy thìa, nhẹ nhàng khuấy bát bánh trôi rượu nếp đó lên, mấy vòng xoáy nhỏ nổi lên trong bát, cuốn lấy quả cẩu kỷ quay từng vòng.
Trì Nghiên múc một viên bón cho Tần Thời Dụ trước, lại múc một viên lên cho vào miệng mình, cắn nhẹ một miếng, vị ngọt thơm trào ra trong miệng.
Sau cùng còn có mùi thơm dịu của rượu nếp.
Trì Nghiên cẩn thận nhấm nháp, hương vị quen thuộc làm gợi lên bao nhiêu hồi ức.
Anh đặt thìa xuống, nhẹ nhàng ôm Tần Thời Dụ vào trong lòng, cọ cằm lên trán cô, giọng điệu dịu dàng: “Vậy mẹ có nói với em không, anh rất ít khi kén chọn thế này, trên phương diện ăn uống chỉ có yêu cầu với món bánh trôi rượu nếp…”
“Anh chỉ muốn nói, thật ra đối với em, anh cũng như vậy.”
“Thật ra nếu nói một cách nghiêm túc, anh thật sự không quá bắt bẻ, nhưng một khi gặp phải thứ mình trân trọng thì là đã nhận định rồi, cho dù một yếu tố nào trong đó rối loạn cũng không được.”
“Đương nhiên, anh không so sánh em với bánh trôi rượu nếp, nhiều năm như vậy rồi anh chẳng ăn được mấy lần mà vẫn sống tốt. Nhưng không gặp em một ngày anh sẽ thấy khó chịu.”
Trong lòng khó chịu như có ngàn con kiến gặm nhấm.
Khởi đầu của họ có thể là sự lựa chọn sau khi cân nhắc lợi hại của cả hai bên.
Mà hiện tại đối với Trì Nghiên mà nói, đây là quyết định cùng cô trải qua bốn mùa, rong ruổi ngàn dặm rừng núi năm này qua năm khác.
Quyết định quan trọng nhất mà cũng kiên định nhất.
Ánh mắt Tần Thời Dụ lay động.
Hiển nhiên cô không ngờ được anh sẽ đột nhiên nói những lời này với mình một cách chân thành mà thâm tình như vậy.
Tần Thời Dụ chui vào lòng anh từ bên dưới cánh tay, dán tai lên ngực anh nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực.
Sau đó cô chậm chạp lên tiếng: “Thật ra em bảo anh viết bản kiểm điểm và chép quy tắc cũng không phải vì em lười, hoặc là nói không chỉ là vì em lười, chỉ là…”
Tần Thời Dụ nói đến đây thì hơi khựng lại một chút, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng, giống như muốn nói nhưng lại hơi xấu hổ.
Trì Nghiên dịu dàng vỗ đầu cô, bọc tay cô trong tay mình, tuy rằng không nói một chữ nào nhưng Tần Thời Dụ đã hiểu ý anh rồi.
Là bảo cô không cần phải băn khoăn gì cả.
Lúc này cô mới yên tâm, chầm chậm giãi bày tâm sự phủ đầy bụi đã lâu của mình.
“Chỉ là, trước đây khi đi học, trong lớp có học sinh nam viết bản kiểm điểm, bài tập phụ đạo gì đó giúp học sinh nữ, sau đó cô gái sẽ ngồi bên cạnh cậu, mùa hè hai người cùng ăn dưa hấu hoặc ăn một bát mì lạnh gì đó.”
“Chỉ là em cảm thấy… Vô cùng tốt đẹp.”
“Trước đây em chưa từng được trải nghiệm điều ấy, nhưng bây giờ… Em có cả rồi.”
“Cảm ơn anh, ông xã.”
Một tiếng gọi của cô hôm nay không giống như mỗi lần trước kia, cô trước kia đều là diễn kịch, trêu tức, bất đắc dĩ, hoặc có việc nhờ anh.
Chỉ có hôm nay là nhiệt tình, chân thành, lại trộn lẫn một tia ngượng ngùng, nổ vang bên tai anh.
Trêu chọc làm người ta ngứa ngáy không thôi.
Trì Nghiên càng không thể ngờ được tối hôm nay Tần Thời Dụ lại chủ động trước.
Một tay cô ôm lấy cổ Trì Nghiên, đáy mắt ngập nước, một tay kia gảy nhẹ cúc áo của anh, không hề vội vàng cởi ra, bụng ngón tay ma sát lên cúc áo anh.
Cúc áo đó đúng là lạnh thật, nhưng lại có thể cảm nhận nó được làm một cách vô cùng tinh xảo phức tạp, chất liệu đắt tiền.
Nếu như bị cô kéo hỏng thì có hơi đáng tiếc…
Ánh đèn trên đỉnh đầu lập lòe dao động, một chút tâm tư của Tần Thời Dụ càng phô trương hơn trong bầu không khí kiều diễm này.
Cô nghiêng đầu ghé đến bên tai Trì Nghiên, thấp giọng nỉ non: “Không phải những lúc thế này anh nên hôn em sao, đừng lãng phí bầu không khí này.”
Trì Nghiên bị cô trêu chọc đã ngứa ngáy từ lâu rồi, lúc này càng không kiềm chế được nữa, anh giữ chặt gáy cô.
Đổi khách thành chủ.
Lại là một đêm sóng ngầm mãnh liệt.
Ký ức của Tần Thời Dụ như bị đêm nay làm chấn động, rách thành một lỗ hổng ở đó, cô chỉ nhớ ngọn đèn trên đầu mình cứ lắc lư mãi, vài lần sa xuống. Hai mắt cô cũng như phủ lên một lớp sương mù, dần dần trở nên mịt mờ, thỉnh thoảng còn tràn ra tiếng nỉ non, cùng với cảm giác căng chặt chạy dọc toàn thân tới tận đỉnh đầu khi thiên quân vạn mã phá vỡ phòng tuyến.
Anh như đang dành tặng cho cô một trận sóng thần long trọng, cô lại không trốn đi, chỉ hờ hững nhắm mắt lại.
Cô như đắm mình vào thế giới của Junichi Watanabe*, mỗi khi đến cực hạn lại là một lần nghìn cân treo sợi tóc.
(*Junichi Watanabe là bác sỹ, giảng viên và nhà văn Nhật Bản nổi tiếng nhờ viết nhiều tiểu thuyết xã hội, tiểu thuyết tiểu sử và tiểu thuyết lãng mạn lấy bối cảnh lĩnh vực y tế.)
Cách một lúc lại như cầu nguyện với Shakespeare, mong ông có thể chia cho cô một ít tình yêu có chết cũng không đổi của Romeo và Juliet.
Chỉ một chút là được.
Nhưng khi tỉnh táo lại, cô vẫn cảm thấy mãn nguyện rồi
Cô không phải là Juliet, Trì Nghiên cũng không phải là Romeo, họ chỉ có thể là bản thân mình.
Tác phẩm kinh điển vẫn là tác phẩm kinh điển, câu chuyện giữa hai người chỉ có thể tạo nên dựa vào chính họ.
Ngoại trừ việc này, Tần Thời Dụ còn nhớ rõ…
Sau khi kết thúc, không biết anh lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt, cô nhận ra đó chính là nhẫn kết hôn của hai người họ.
Sau khi trở về nhà không lâu, người phụ trách đã đưa chiếc nhẫn được bảo quản đến.
Trước tiên Trì Nghiên để chiếc nhẫn đó xuống dưới gối, sau đó mượn một chút ánh sáng, lưu luyến ma sát một lượt chiếc nhẫn trên tay cô, tiếp đó anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay kéo chiếc nhẫn kết hôn của cô xuống, để nó rơi vào lòng bàn tay mình.
Anh đỡ Tần Thời Dụ lên, để cô dựa vào đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi trên trán cô sáng một bên, trịnh trọng đặt tay trái của cô vào lòng bàn tay mình, nhấc ngón áp út của cô lên, nhẹ nhàng đẩy chiếc nhẫn đó để nó ôm lấy ngón tay cô một lần nữa.
Cả quá trình đó anh đều im lặng, nhưng lại thắng bất kỳ lời nói nào, tiếng tim đập mạnh mẽ và hơi thở dồn dập là lời tỏ tình dễ nghe nhất.
Sao đó anh cầm lấy tay cô, dịu dàng hôn lên chiếc nhẫn của cô, rồi cầm chiếc nhẫn thuộc về anh dưới gối ra, để vào trong lòng bàn tay Tần Thời Dụ.
“Đến em rồi.”
Chiếc nhẫn đó lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Tần Thời Dụ, nó hơi lạnh, không có nhiệt độ cơ thể của Trì Nghiên.
Hai ngón tay của Tần Thời Dụ cầm chặt chiếc nhẫn, lặp lại một lượt động tác vừa nãy của Trì Nghiên, nghiêm túc như vậy, trịnh trọng như thế, cẩn thận lại mãnh liệt.
Như đang hoàn thành một nghi thức nào đó.
Trì Nghiên ma sát chiếc nhẫn cô vừa đeo cho mình, chậm rãi thấp giọng nói: “Em biết tại sao anh lại muốn em làm như vậy không?”
“Bởi vì khi livestream em đeo nhẫn lên ngón áp út tay trái anh, lúc đó anh vui muốn chết, bởi vì anh biết đó là động tác vô thức của em, là em đã quen với thân phận này, đã thừa nhận quan hệ của hai chúng ta từ trong đáy lòng có đúng không?”
“Vừa nãy anh nghĩ, chúng ta nhất định phải tổ chức bù một hôn lễ long trọng, sẽ không làm lỡ thời gian của em, đợi em bận xong rồi tổ chức, có được không?”
Lần này Tần Thời Dụ không có bất kỳ một tia do dự nào, cô gật đầu.
Sau đó Trì Nghiên ôm cô đi tắm rửa, còn chưa đưa người vào trong chăn thì cô đã ngủ luôn ở trên tay anh.
Mà Trì Nghiên lại thức trắng một đêm.
Cũng không biết đây là đêm thứ bao nhiêu như thế này rồi, cô ngủ rất ngon ở bên cạnh, anh lại suy nghĩ quanh co lòng vòng, khó mà đi vào giấc ngủ.
Trong đêm đen, anh âm thầm đưa ra một quyết định có thể làm người khác cảm thấy anh điên rồi
Người ta nói đêm khuya làm con người dễ xúc động, nhưng anh biết lần này anh tuyệt đối sẽ không hối hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT