Mua xong con gà nướng kia, túi tiền giờ so với mặt anh còn sạch sẽ hơn, vậy nên hiện tại Đới Dự bức thiết cần tìm gấp một công việc!Nếu nhân viên đánh chữ đã khan hiếm nhân tài như vậy, thế thì tiền lương, đãi ngộ hẳn là không thể thấp được.Vấn đề là anh phải sớm đem trình tự của mấy ngàn chữ Hán thường dùng nhớ kỹ trong lòng kìa.Cố Giang Hải cảm thấy việc này cũng không khó khăn gì, cậu ta không lằng nhằng mà trực tiếp đồng ý luôn.Mọi người đều biết Đới Dự thích tự mân mê mày mò máy móc linh kiện gì đó, nên chỉ cho rằng anh là có hứng thú với cái máy đánh chữ đó thôi.Đang nói chuyện thì phía cửa sổ gọi món đột nhiên lại trở nên ồn ào.“Không phải là còn có một con gà nướng đây à? Sao không thể bán cho chúng tôi?” Một giọng nữ sắc nhọn vang lên.Đới Dự theo tiếng mà nhìn qua.
Thế mà lại thấy một đôi mắt một mí, lông mi vểnh lên.Đới Dự nhướng mày, chu choa, thật đúng dịp!Đây không phải là Hứa Tình mà ngày hôm qua dẫn người đến bắt kẻ thông dâm sao!Phương Kiều có chút thấp thỏm liếc nhìn Đới Dự, nhỏ giọng nói: “Đứng bên cạnh con nhỏ kia hình như là Triệu Học Quân nhà giám đốc nhà máy…”“Vị nữ đồng chí này, gà nướng quả thật là đã hết rồi, con gà này đã bị trước người ta thanh toán tiền trước rồi, chút nữa họ cơm nước xong sẽ mang đi!”Hứa Tình sắp tức đến bốc hoả luôn rồi, mấy ngày nay sao mà chuyện gì cũng không thuận thế hả trời!Cô ta hẹn Triệu Học Quân rất nhiều lần nhưng đều bị anh uyển chuyển cự tuyệt.
Hôm nay vất vả lắm mới rà trúng đài, dùng gà nướng ở tiệm cơm này làm mồi mới hẹn được người ra đây.Kết quả đến tiệm rồi thì trong tiệm lại bảo gà nướng bán hết rồi!Trong lúc nhất thời, Hứa Tình đem hết tất cả những khó chịu của mình đều giận chó đánh mèo lên trên người nhân viên phục vụ hết."Ai mua, tôi ra giá gấp đôi!" Hứa Tình tuần tra một vòng trong tiệm, cao giọng nói.“Được rồi, Hứa Tình.
Cứ tùy tiện gọi tạm món khác đi.” Triệu Học Quân không muốn bởi vì một con gà nướng mà ồn ào khó coi như vậy.Hắn kéo lấy Hứa Tình, muốn tìm một bàn trống ngồi xuống.Xoay người lại đã thấy ngay tên vị hôn phu côn đồ kia của Tô Tiểu Uyển đang lắc lư đi tới trước mặt hắn rồi.“Hôm nay cũng thật là tình cờ, con gà nướng này là tôi mua trở về hiếu kính cho bà nội ở nhà!” Đới Dự cười ha hả, mặt tràn đầy vui mừng, “Khó có dịp được gặp công tử nhà giám đốc, không thì chúng ta cùng ăn chung đi? Bữa này tôi làm chủ!”Đới Dự thân thiết lôi kéo cánh tay Triệu Học Quân, không nhiều lời nữa mà đi về hướng bàn ăn bên cửa sổ.Triệu Học Quân nhìn lướt qua trong tiệm, quả thật là không còn bàn trống nữa.Thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa hắn cũng không muốn tiếp tục đứng đấy cho người ta vây xem.Rơi vào đường cùng, Triệu Học Quân đành cứ thế mà nương theo lực kéo của Đới Dự, qua đó ngồi.Hứa Tình tuy rằng cũng đi theo tới, nhưng lại có chút không được tự nhiên, cứ đứng một bên chứ không chịu ngồi xuống bàn.
Cô ta cũng không muốn cùng mấy tên lưu manh này ngồi ăn cơm một bàn đâu.Đới Dự hiểu rõ mà cười một tiếng, tự mình mang một cái ghế lại đây, cù cưa mãi rồi đem người ấn lên ghế.Cũng coi như là cho cô ta một bậc thang để đi xuống.
Cứ như thể không hề có khúc mắc gì với chuyện phát sinh lần trước cả.Phương Kiều nhìn thấy hành động này của Đới Dự thì ngạc nhiên đến ngây người! Anh Đới nhà cậu đây là muốn làm gì thế hả?Không phải là muốn độc chết Triệu Học Quân chứ?Triệu Học Quân vừa ngồi vào bàn đã có chút hối hận.Hắn tuy rằng bề ngoài trẻ tuổi nhưng trước khi trọng sinh trở lại đây thì đã là một người đàn ông thành thục sắp đến 40 tuổi.Cho dù là phương diện tuổi tác hay trải nghiệm nhân sinh thì hắn đều khác biệt một trời một vực với đám lưu manh côn đồ không học vấn không nghề nghiệp này, không biết có thể nói chuyện được với bọn họ không nữa…Cũng may, Đới Dự nói rất nhiều, cực kỳ nhiệt tình.Khác hẳn với lúc tiếp đãi đám người Đới Dự, nhân viên phục vụ chủ động tới tận bàn giúp công tử nhà giám đốc nhà máy gọi món.Đới Dự giành nói: “Bữa hôm nay tôi mời, đem cả con gà nướng kia cũng bưng lên luôn đi!”Sau đó lại gọi thêm mấy món điểm tâm, đặc sắc của quán, còn gọi cho một mình Hứa Tình một chai nước có ga vị dứa, đến một hào một chai cơ đấy.Phương Kiều: “…”Vừa rồi lúc trả tiền, cậu ta đứng ngay bên cạnh Đới Dự.
Nếu không nhìn lầm thì sau khi tiêu hai đồng kia, trong túi Đới Dự chỉ còn một hào thôi.Chỉ còn có một hào mà anh còn dám gọi thêm nhiều món thịt thà như vậy hả?.