Buổi chiều Quý Duyên Khanh đẩy Tống Dương đi siêu thị gần đó mua đồ vật linh tinh.

Thời gian trước đều là tự Tống Dương điều khiển, hoặc là trợ lý Hứa, nếu không nữa thì là tài xế. Thế nhưng vào lúc ra cửa, Quý Duyên Khanh vô cùng tự nhiên đẩy Tống Dương, không phải đồng tình, mà là một sự thân mật.

Miệng Tống Dương đều sắp nứt ra rồi, cười lộ một hàng răng trắng, không giống như đang ngồi xe lăn mà giống đang ngồi trên ghế rồng, ngốc ngốc nghếch nghếch.

Quý Duyên Khanh liếc mắt, nghĩ thầm cuối cùng đã biết đôi khi Dương Bảo ngốc ngốc nghếch nghếch là giống ai.

Ở nhà hằng ngày kể từ sau khi chia tay Tống Dương đã không còn đi siêu thị nữa, đồ ăn thức uống trong nhà hắn đều là bảo mẫu đi mua, quần áo là các cửa hàng may mặc đem đến theo mùa, bình thường hắn đều tăng ca làm việc. Vừa rồi trên bàn ăn nghe Quý Duyên Khanh muốn đi gặp Hoa Đình vào chiều nay, Tống Dương vốn không phải là người có lòng đồng tình, nhưng tưởng tượng đi siêu thị với Quý Duyên Khanh còn rất vui vẻ, nên đã nói cùng đi.

Quý Duyên Khanh đem giỏ mua hàng đặt vào lòng Tống Dương, dặn dò nói: "Đừng để đè nặng chân."

"Bị thương ở cẳng chân." Vẻ mặt Quý Duyên Khanh lạnh lùng nhưng trong mắt lo lắng, Tống Dương thấy đặc biệt vui vẻ, "Anh biết rồi, sẽ không đè lên."

Khí chất hai người tốt, bộ dáng cũng xuất chúng, quan trọng hơn là gương mặt kia của Tống Dương, trước kia chưa có tin tức, Tống Dương rất ít nhận phỏng vấn của truyền thông, người biết đến giám đốc Tống Thị có bộ dáng gì thật sự không nhiều lắm, mà hiện tại so với những tên tuổi lớn lại có thể khiến người ta dễ dàng nhớ kỹ.

Đẹp trai, nhiều tiền, còn chung tình.

Quý Duyên Khanh xem hoa quả ở bên kia, chợt nghe một đám người nói khẽ ở sau lưng, nhóm các cô gái trẻ vô cùng hưng phấn đè thấp tiếng kêu a a a.

"Hiện tại anh còn hot hơn cả minh tinh." Quý Duyên Khanh đưa tay lấy một hộp dâu tây bỏ vào giỏ hàng trước mặt Tống Dương, "Anh ăn cái này không?"

"Em mua thì ăn." Tống Dương ôm dâu tây cười.

Vẻ mặt quần chúng đằng sau lại hưng phấn, a a a giám đốc cười rộ lên cũng rất tươi, sắp chết rồi, nam nhân tốt đều yêu đương với nam nhân đi.

Nhưng mà bộ dáng của Quý Duyên Khanh cũng đẹp lắm nha! Khí chất cũng tốt, nghe nói còn là sinh viên hàng đầu của Thanh Đại, nghĩ như vậy thì cũng thật bình thường.

Quý Duyên Khanh mỉm cười nói: "Xem ra phải đánh nhanh thắng nhanh."

Chọn một ít hoa quả tươi liền tính tiền, bọn họ không biết hai người đi siêu thị đều có thể lên được hot search.

Phu phu đưa gà dạo siêu thị.

Danh hiệu vô cùng phù hợp với năm gà, nhưng cũng đặc biệt, Hoa Đình nằm trên giường nhàm chán đến chết, sau lưng Lục Phong lén lén lút lút lướt điện thoại xem weibo, lập tức nhìn thấy hot search phu phu đưa gà, nghĩ thầm sao nam nhà ai bán hủ lại lấy cái tên như vậy, vừa mới mở ra nhìn đã ôm điện thoại cười ha ha, "Chồng ơi, anh lại đây xem, hai người này còn có danh phu phu đưa gà, ha ha ha, cười chết em rồi."

"Em cẩn thận đường cười quá mức ——"

Lục Phong nói còn chưa xong, Hoa Đình đã ho khan, cười quá mức dẫn đến hụt hơi.

"Đã dặn rồi, xem cái gì mà cười như vậy." Lời nói của Lục Phong mang theo trách cứ, nhưng trên mặt đều là đau lòng, ôm người đưa ly nước ấm qua bên miệng Hoa Đình, giống như đang dỗ trẻ nhỏ, Hoa Đình ở nhà vốn là người được nuông chiều từ bé, sau này theo đuổi Lục Phong, được Lục Phong nuôi thành hệt như một đứa nhỏ, uống xong nước rồi, sáp qua hôn Lục Phong bẹp một cái, cười hì hì làm nũng, "Đừng tức giận mà, moa moa ta!"

Lại đưa điện thoại qua cho Lục Phong xem.

Lục Phong không xem, trước tiên hôn một cái, lúc này mới nhìn.

Hình ảnh đúng lúc là bộ dáng Tống Dương ôm hộp dâu tây cười hì hì.

"Thật nhiều người bạn còn nói Tống tổng này đặc biệt bá đạo lãnh khốc thủ đoạn lợi hại, ta thấy thế nào cũng không giống nha!" Hoa Đình chưa nói có chút đần là vì nể tình mặt mũi của Quý Duyên Khanh.

Lục Phong lại không kiêng nể gì, bổ sung những gì Hoa Đình muốn nói, "Có hơi đần."

Hoa Đình liền ôm điện thoại cười ha ha, cười quá lại bị hụt hơi khó chịu.

Lục Phong vừa nhìn thời gian, nên đón Hoa Hoa, gọi điện thoại cho Quý Duyên Khanh, nhờ hỗ trợ đón hộ một lần, lại gọi cho giáo viên nói qua tình huống.

"Lại không phải việc lớn gì." Thanh âm hơi thở của Hoa Đình cũng yếu đi, Lục Phong ở bên cạnh từ sau lưng ôm lấy người vào lòng, "Phải, không có việc gì." Thời điểm Hoa Đình phát bệnh anh thấy qua nhiều lần lắm, nhưng càng ngày càng hận chính mình vô năng.

Lúc Quý Duyên Khanh và Tống Dương dẫn đứa nhỏ về, Hoa Đình đã dịu đi không ít, chỉ là biển tình ngưng trọng trên mặt Lục Phong vẫn không tan hết, Quý Duyên Khanh đem hoa quả đưa qua, hỏi: "Hoa Đình thế nào rồi?"

"Tốt được một chút." Lục Phong xoa xoa đầu Hoa Hoa, "Con dẫn Dương Bảo đi rửa tay, một lát ăn hoa quả."

Hoa Hoa không vào toilet, ngược lại đi phòng chính, một lúc chợt nghe thanh âm Hoa Hoa và Hoa Đình nói chuyện.

"Ba, ba đã khỏe hơn chưa?"

"Khỏe rồi, lát nữa ăn cơm với con."

"Vâng ạ."

Hoa Hoa lại đi ra, biểu tình trên mặt thoải mái đôi chút, lộ ra nụ cười với Dương Bảo, "Chúng ta đi rửa tay, lát nữa ba sẽ ăn cơm với chúng ta."

Cơm là Lục Phong nấu, cháo thịt hầm và một vài món ăn kèm, vì chiêu đãi Quý Duyên Khanh và Tống Dương nên có xào vài món, chay mặn đều có. Quý Duyên Khanh có chút ngượng ngùng, vốn là đến thăm người, bây giờ còn phiền Lục Phong phải chiếu cố bọn họ.

Lúc ăn cơm Hoa Đình xuống giường ngồi trên ghế, sắc mặt có hơi tái nhợt, cầm thìa, Quý Duyên Khanh phát hiện khi Hoa Đình múc cháo tay có chút run, đổ ra ngoài một ít, Lục Phong nắm lấy tay cầm thìa của Hoa Đình, "Có hơi nóng, ăn đồ ăn trước nhé." Nói xong đem đồ ăn đến gần bên miệng Hoa Đình.

Hoa Đình cười hì hì, há mồm ăn, lúc này mới nói: "Cho hai người ăn cẩu lương, thật sự xấu hổ quá nha!" Thế nhưng trong giọng nói không có xấu hổ, đặc biệt vui vẻ.

"Tôi và anh chồng nhà tôi chính là ân ái như thế đấy."

Sắc mặt vốn có hơi ngưng trọng của Lục Phong bởi vì lời Hoa Đình mà lập tức trở nên ôn nhu, đút một ngụm cháo rồi một miếng đồ ăn kèm cho Hoa Đình, "Vậy thì cho bọn họ ăn nhiều một chút."

"Chồng ơi chúng ta như vậy sẽ bị đánh đó." Hoa Đình cười trêu chọc, nhưng cũng lười tự mình động thủ ăn cơm, tay y không có sức lực, ăn một nửa rơi một nửa, y biết Lục Phong đang giúp y giữ mặt mũi, y thì không sao cả, nhưng không muốn Lục Phong khó chịu đau lòng.

Một bữa cơm bởi vì trên bàn ăn có một Hoa Đình và một Dương Bảo, không khí rất tốt, Quý Duyên Khanh chủ động dọn dẹp, Tống Dương thì không giúp được gì, Lục Phong cũng không từ chối, trong nhà có máy rửa chén chỉ cần bỏ vào để nó tự làm là xong.

Anh ôm Hoa Đình đến nằm trên sofa, "Vừa rồi không ăn nhiều chứ?"

"Không, vừa đủ."

Lục Phong sắp xếp cho Hoa Đình xong, đến phòng bếp gần đó hỗ trợ dọn dẹp.

Hoa Hoa tiến đến bên người Hoa Đình, Hoa Đình vuốt đầu con trai, lại thấy Dương Bảo quấn băng vải trước ngực, "Một đoạn thời gian không gặp, Dương Bảo đều gầy rồi."

"Con ăn nhiều chút liền mập lại thôi." Trước kia Dương Bảo không thích thịt mập, hiện tại ốm mất một vòng người khác đền nói nhóc gầy đều đặc biệt đau lòng, làm cho Dương Bảo cảm thấy thịt nhiều nhiều nhìn mới đẹp.

Hoa Đình dỗ Hoa Hoa và Dương Bảo đi chơi. Cậu ngồi một bên nói chuyện phiếm với Tống Dương, chuyện phiếm hai người nói đều là những tin đồn trong vòng luẩn quẩn ở kinh thành, nhưng không có giao nhau ở chuyện nào.

"Anh nhìn thấy hot search chưa? Phu phu đưa gà." Đề cập chuyện này Hoa Đình vẫn cảm thấy buồn cười, nhìn thấy Tống Dương có chút không hiểu ra sao, đưa điện thoại di động qua, "Tôi ở nhà sắp được một tuần, mỗi ngày đều nhìn thấy chuyện phiếm của các anh." Lại bổ sung thêm câu, "Bộ dáng anh ôm hộp dâu tây còn rất buồn cười."

Y đem đần thay đổi thành cách nói khác.

Lục Phong đi ra nghe được trong mắt cũng mang theo ý cười.

"Thân thân nhà tôi chụp vẫn rất đẹp." Tống Dương kéo xuống bình luận phía dưới, Quý Duyên Khanh từ phòng bếp đi ra vừa lúc nghe những lời này của Tống Dương, biểu tình trên mặt cậu nhất quán không đổi nhưng khí chất trên người lại nhu hòa, cậu đi đến phía sau nhìn một cái, là tin tức hot search của cậu và Tống Dương.

Trở về không bao lâu đã sắp vượt qua người nổi tiếng.

Quý Duyên Khanh lắc đầu bật cười, chỉ thấy biểu tình Tống Dương vừa rồi mới còn vui vẻ giờ đã lập tức thay đổi, có chút âm trầm lạnh lẽo, hắn trả điện thoại lại cho Hoa Đình, lấy ra điện thoại của chính mình bắt đầu đăng kí, phải cùng anti vừa mới đứng đầu khu bình luận đại chiến ba trăm hiệp.

Hoa Đình cúi đầu nhìn, vừa vặn thấy bình luận đứng đầu dài thật dài kia.

Vẻ mặt y cũng ngây cả ra, chưa thấy qua đi hắc một người mà thao thao bất tuyệt như vậy, nói có mũi có mắt hẳn hoi, tất cả đều là điểm đen của Quý Duyên Khanh.

Dùng từ mà y không thể nào gọi tên ra.

Biểu tình Tống Dương và Hoa Đình đều có hơi không thích hợp, Quý Duyên Khanh không cần xem cũng biết trên mạng có người không thích tình cảm của cậu và Tống Dương, "Không cần để ý người trên mạng."

Tống Dương đã đăng kí xong tài khoản bắt đầu mắng lại anti.

Quý Duyên Khanh thấy bộ dáng tức giận đến sắp chết của Tống Dương, ghé mắt nhìn qua, không phải nói tình cảm của bọn họ, mà chỉ mắng một mình cậu.

Dã tâm không biết xấu hổ làm bộ thanh cao, sau lưng khắp nơi thông đồng đàn ông linh tinh, biết chút sự tình yêu đương của cậu và Tống Dương lúc học đại học, cũng không toàn bộ, ở giữa nói hươu nới vượn, tỷ như bọn họ ở cùng nhau trong kỳ nghỉ mùa đông, nhưng lại nói cậu lén hỏi Tống Dương về phòng ở và làm bừa, còn có nghỉ hè khi hai người về Vân Thành chơi, lại nói cậu sau lưng Tống Dương hẹn nam nhân khác chơi 3P...

Việc lớn đều đúng, nhưng phía sau tất cả đều là nói dối.

Quý Duyên Khanh tính cách không tệ, những cũng không để người lạ tùy ý hất nước bẩn lên người mình, cầm lấy điện thoại của Tống Dương, Tống Dương ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Trở về rồi nói."

Trên mặt Tống Dương vẫn rất lạnh băng, nhưng lại nghe lời Quý Duyên Khanh.

Sau khi tạm biệt, trên đường trở về hai người không ai đề cập đến chuyện anti vừa rồi, giải quyết qua loa là được rồi, không cần lãng phí tình cảm và thời gian.

Chân nhỏ của Dương Bảo bạch bạch đi theo, Tống Dương nhìn thấy đều mệt, nhóc con mập vừa ăn no không muốn động đậy, vì thế hướng phía Dương Bảo nói: "Lại đây, chú ôm con."

"Tống Dương." Quý Duyên Khanh sợ đè nặng Tống Dương.

Tống Dương hoàn toàn không thèm để ý, "Thật sự không có việc gì."

Kỳ thật Dương Bảo vẫn rất muốn ngồi lên, nhưng nhóc sợ chính mình quá nặng đè phải vết thương của chú, vậy nên hơi do dự, "Con quá nặng."

"Con một chút cũng không nặng." Tống Dương lôi kéo cánh tay nhiều thịt của Dương Bảo, đem người nhấc lên, "Một tay của chú còn có thể nhấc lên, thật sự không nặng."

Mới bắt đầu Dương Bảo còn không dám lộn xộn, một lúc sau đã chơi cùng Tống Dương, Tống Dương sợ Quý Duyên Khanh đẩy xe mệt mỏi, đã nói để hắn tự khống chế, Quý Duyên Khanh đi song song, nghe Tống Dương lại bắt đầu bậy bạ với Dương Bảo, cậu cũng không phản bác, ở tại chỗ nghe, muốn nhìn xem là trình độ gì.

Hóa ra Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ là một đôi.

Tới nhà, Dương Bảo ôm lấy cổ Tống Dương, có chút thẹn thùng nói: "Chú nếu thật sự thích con, con liền nguyện ý."

Đầu Tống Dương mờ mịt nhìn về phía Quý Duyên Khanh, Quý Duyên Khanh hơi hơi kinh ngạc, hóa ra vấn đề cậu hỏi Dương Bảo tối qua Dương Bảo đều ghi nhớ trong lòng.

"Nếu anh vẫn đối với nó rất tốt, nó sẽ gọi anh là ba." Quý Duyên Khanh ở bên cảnh giải thích, "Giống nhà Hoa Hoa vậy."

Tống Dương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, trước tiên hắn nhìn Quý Duyên Khanh, sau đó mới nhìn Dương Bảo, mặt lớn của Dương Bảo đỏ bừng bừng, nhưng trong mắt lại đều là mong đợi, có chút tính khí nhỏ nói: "Nếu chú lại bắt nạt ba, con sẽ rất ghét chú, không bao giờ chơi với chú nữa."

"Ba cam đoan sẽ không bắt nạt ba con và con nữa." Ánh mắt Tống Dương có hơi ửng đỏ, cam đoan với Dương Bảo, "Ba sẽ yêu hai người cả đời."

Dương Bảo có hơi ngượng ngùng, qua hồi lâu mới lên tiếng kêu một tiếng ba lớn, sau đó bịch bịch bịch bỏ chạy mất.

Quý Duyên Khanh: Vì cái gì Tống Dương là ba lớn?

Tống Dương nghe được ba lớn cái đuôi đều muốn hếch lên, nghĩ thầm không hổ là con trai hắn, ánh mắt kia quả nhiên rất sáng.

*

Ký túc xá đại học X.

Quý Trạch Khang cũng chính là Quý Duyên Trạch đang cầm điện thoại vẻ mặt vặn vẹo, vừa hưng phấn vừa ghen tị vừa oán hận, đủ loại đan xen hiện ra trên mặt, làm cho gương mặt vốn đã hơi mất tự nhiên càng có vẻ đáng sợ hơn

Bạn cùng phòng kí túc xá đụng vào cánh tay của người bên cạnh, ánh mắt liếc về phía Quý Duyên Trạch, ý tứ thật rõ ràng, lại phát bệnh.

Đối phương cho một cái ánh mắt, nhanh chóng đi ra ngoài, ở cùng loại bệnh thần kinh này lâu ngày rất nguy hiểm.

Hai người ôm sách vở lén lút chuồn ra ngoài, trong kí túc xá chỉ còn một mình Quý Duyên Trạch, gã si mê cầm điện thoại, khát vọng nhìn chằm chằm ảnh chụp bên trong điện thoại.

"Thật muốn trở thành hộp dâu tây kia."

Quý Duyên Trạch lẩm bẩm nói.

Từ nhỏ gã đã không thích nhìn Quý Duyên Khanh, rõ ràng là đứa con hoang được cha mẹ gã lụm về, lại ở trước mặt gã giả vờ làm con trai ngoan, còn muốn làm anh trai gã, gã mới không cần đứa con hoang này làm anh trai.

Nhưng con hoang trong miệng gã so mọi thứ đều xuất sắc hơn gã, mặc kệ là học tập hay là diện mạo, nhưng Quý Duyên Khanh có một thứ vĩnh viễn không thể so với gã, gã có được toàn bộ yêu thương và chú ý của cha mẹ, Quý Duyên Khanh chỉ là người nhà gã cho một miếng cơm.

Lời này là cha mẹ Quý gia nói ra miệng.

Quý Duyên Trạch từ nhỏ sống dưới hào quang của Quý Duyên Khanh, giáo viên ở trường đều gọi gã là em trai Quý Duyên Khanh, thành tích thi không lý tưởng cũng sẽ lấy ra so sánh, Quý Duyên Trạch thấy phiền, trở về mắng lớn muốn cha mẹ đưa Quý Duyên Khanh đi, không muốn người anh này.

Khi đó Quý Duyên Trạch còn chưa biết Quý Duyên Khanh là nhận nuôi, chỉ là hoàn cảnh sống trước đó của gã, cha mẹ Quý gia đều là thiên vị khi đối với gã, khiến gã đối với thân phận anh trai của Quý Duyên Khanh chướng mắt trước giờ.

Mẹ Quý đã lỡ miệng nói, sau đó bổ sung câu, dù sao trong nhà cũng không phải không nuôi nổi một người, bảo Quý Duyên Khanh trọ ở trường không thường xuyên về nhà là được rồi.

Mặc kệ là muốn cái gì Quý Duyên Trạch đều sẽ đạt được hết, cha mẹ ngoan ngoãn phục tùng, gã thông qua việc dẫm đạp thân phận của Quý Duyên Khanh để đạt được kho.ái cảm và tự tin.

Dù Quý Duyên Khanh được giáo viên khen ngợi thì có thể làm gì? Còn không phải cần nhìn ánh mắt gã ăn cơm sao.

Lúc nghỉ hè năm hai, Quý Duyên Trạch bị chuẩn đoán có bệnh thận, chậm rãi suy kiệt, tính tình trở nên càng táo bạo vui buồn thất thường.

Ở nhà gã cáu giận, bên ngoài mưa to, gã cố ý khóa cửa lại, nhìn thấy Quý Duyên Khanh đứng ở cửa gặp mưa, lộ ra nụ cười đắc ý, tiếp theo liền thấy một chàng trai bước xuống từ một chiếc xe màu đen, cầm ô che mưa cho Quý Duyên Khanh, cười đặc biệt đẹp.

Đây là lần đầu tiên Quý Duyên Trạch nhìn thấy Tống Dương, khi đó gã còn chưa biết người này gọi Tống Dương.

Lần thứ hai gã gặp được người kia là ở trong phòng bệnh Bắc Kinh, là bạn trai của Quý Duyên Khanh.

Tầm mắt Quý Duyên Trạch trên giường chậm rãi thanh minh, weibo kêu lên có người trả lời bình luận của gã, lúc mở ra gã nhìn thấy hai chữ Tống Dương, trái tim chợt đình chỉ, tay run rẩy nhấn mở.

- Hết chương 38 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play