Tư Hạ lau vội đi những giọt nước mắt, cô tụt xuống khỏi chiếc bàn, vươn tay ra cầm lấy chiếc hộp trên tay anh.
Cô mỉm cười nhìn chiếc nhẫn trong ánh mắt mong chờ của Vương Vũ Thần.
Nhưng đột nhiên,Tư Hạ đóng nắp chiếc hộp rồi đặt lại vào tay anh.
Rồi lặng lẽ mỉm cười đưa tay về phía Vương Vũ Thần.
- " Vương tổng,... anh không thấy những điều anh vừa nói rất mơ hồ sao?."
Vương Vũ Thần nhanh chóng hiểu ý cô, ánh mắt anh đưa tới dịu dàng như những cón gió mùa hạ, Vương Vũ Thần nắm lấy bàn tay cô rồi đứng lên. Anh thuận thế kéo Từ Tư Hạ ngã vào vòng tay mình rồi khẽ mỉm cười.
Anh cúi xuống ôm lấy Tư Hạ, chiếc cằm bình thản tựa nhẹ lên vai cô.
- " Vậy... tôi sẽ dùng hành động thật thiết thực để em có thể cảm nhận rõ trái tim tôi đang đập vì em."
Tư Hạ khẽ cười rồi đẩy anh ra, khẽ nhướn mày, cô dùng vẻ mặt tinh nghịch để đáp lại anh.
- " Vậy tôi chờ xem anh thể hiện như thế nào."
Nói xong cô quay đi thì bị Vương Vũ Thần giữ tay lại. Tư Hạ quay lại, khó hiểu nhìn anh.
- " Sao vậy?."
Vương Vũ Thần hất cằm ra ám hiệu cho cô thấy vết hôn ngay eo. Tư Hạ theo ánh mắt anh nhìn xuống, vết hôn thâm lại, viền xung quanh đỏ ửng lên rõ như ban ngày, cô liền ném ánh mắt ghét bỏ về phía Vương Vũ Thần.
Anh liền quay sang phía móc treo đồ lấy chiếc áo mangto dài của mình khoác lên cho cô. Xong xuôi anh còn dở giọng cảnh cáo.
- " Sau này tuyệt đối không được phép ăn mặc hở hang thế này ra đường nữa... biết chưa?."
Tư Hạ hơi dị ứng vì cụm từ " hở hang" của anh... mặc áo croptop thôi mà cũng gọi là hở hang sao?... Anh muốn cô quấn chăn kín người rồi mới ra ngoài chắc!...
Nhưng cô cũng không rảnh dây dưa với anh nữa, Tư Hạ quay người bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa thắt lại dây đai áo.
Chiếc áo của anh hơi lớn ôm trọn cô từ đầu tới chân, Tư Hạ đứng trước cửa đợi thang máy liền tranh thủ sửa soạn lại đầu tóc quần áo, cô chỉnh chỉnh lại chiếc áo.
- " Người gì mà cao quá vậy?...Chắc anh ta mặc chiếc áo nào chỉ dài tới đầu gối... còn mình thì tới gót chân luôn rồi..."
Cô nhìn dáng hình mình lùn như nấm trong chiếc áo lòa xòa này thì chán chẳng buồn nói nữa nhưng nếu cởi áo ra thì cái vết hôn chết tiệt kia cũng quá là nổi bật đi... Thế là cô quyết định "ngậm đắng nuốt cay" mắt nhắm mắt mở để mặc.
Tiếng thang máy mở cửa vang lên, Tư Hạ ngước lên định đi vào thì bước chân của cô khựng lại, ánh mắt của cô hiện rõ vẻ bất ngờ trong thoáng chốc khi nhìn thấy Trình Tử Y trong thang máy.
Cuối cùng cô chỉ khẽ cúi đầu rồi đi vào trong, Trình Tử Y mặt mũi chán ghét đi ra khỏi. Thang máy vừa đóng lại, Trình Tử Y liền gọi cho một số lạ.
- " Từ Tư Hạ vừa rời khỏi Serendipity,... các anh cứ theo kế hoạch mà làm."
......................
Phía Vương Vũ Thần, sau khi Tư Hạ rời khỏi thì anh trở về phòng làm việc. Châu Dương từ bên ngoài bước vào.